Hộ tâm – Chương 17

Chương 17

Nhạn Hồi ra khỏi phòng Tê Vân chân nhân, lúc này trên người Thiên Diệu đã băng bó xong, hắn trần nửa thân trên ngồi dậy từ trên giường.
Tựa như phát giác có người xuất hiện, Thiên Diệu ngước mắt. Không bất ngờ mà tiếp xúc với mắt Nhạn Hồi.
Khoảnh khắc này, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy tim bỗng đập “boong” một tiếng, trong đôi mắt kì lạ lại nhìn thấy một đạo kim quang xoay chuyển trên người Thiên Diệu, vạch lên hình dáng xương cốt hắn trên người hắn, hệt như kim quang phát ra từ bộ xương rồng nàng thấy lúc ở trong hồ băng trên sơn động.
Nhưng kì quái là ánh sáng đó hình như chỉ có nàng nhìn thấy, Xà yêu thu dọn hộp thuốc bên cạnh lại chẳng ngước mắt một lần.
Nhạn Hồi cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xuống bên bàn: “Tỉnh rồi thì mau trị bệnh cho Tê Vân chân nhân đi, đừng để lỡ thời gian.” Nàng rót cho mình một ly trà mát, “Dù sao chúng ta cũng không muốn nhìn thấy nhau.”
Ánh mắt Thiên Diệu thờ ơ, thanh âm tuy vẫn khản đặc, nhưng giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Lời này cô nói sai rồi.”
Ý muốn chống đối với nàng, hay là… còn có chuyện khác muốn tính kế nàng?
Nhạn Hồi đặt mạnh ly trà xuống, trừng mắt nhìn Thiên Diệu.
Xà yêu bên cạnh cất lại hộp thuốc, đứng thẳng lên nói: “Khí tức trong cơ thể ngươi vẫn còn hỗn loạn, tối nay e phải nghỉ ngơi.” Xà yêu đương nhiên không lo lắng cho Thiên Diệu, hắn chỉ sợ khí tức Thiên Diệu hỗn loạn, không trị khỏi cho Tê Vân chân nhân sẽ càng phiền hơn.
Nhạn Hồi chỉ hừ một tiếng, quay đầu ra khỏi phòng, tung người nhảy lên nóc nhà nằm xuống, dứt khoát để mắt không thấy lòng không phiền.
Ngắm trăng trên nóc nhà, Nhạn Hồi đôi lúc lại nghĩ đến những chuyện trong thời gian qua, nhưng mấy ngày nay nàng thật sự quá mệt, cơ thể còn bị thương, chưa ngắm bao lâu đã mơ mơ màng màng muốn thiếp đi, nhưng trong lòng có tâm sự lại khiến nàng không thể hoàn toàn đi vào giấc ngủ.
Vậy là đôi mắt cứ chớp chớp cử động.
Không biết mơ màng bao lâu, Nhạn Hồi bỗng nghe thấy tiếng nước ào ạt.
Nàng ngồi dậy, thấy Xà yêu đang lấy nước giặt y phục trong sân.
Một Xà yêu mà lại đi giặt đi phục…
Nhạn Hồi hiếu kỳ nhìn một lúc, phát hiện hắn đang giặt y phục của Tê Vân chân nhân. Nhạn Hồi lấy làm lạ, bò trên nóc nhà trong màn đêm yên tĩnh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Dùng thuật tịnh thân chẳng phải sạch rồi sao, việc gì phải giặt bằng tay?”
Xà yêu không ngẩng đầu, chỉ nói: “Pháp thuật tuy tiện nhưng giặt giũ phơi phóng mới khiến nàng mặc thoải mái hơn.”
“Ngươi đúng là có lòng.” Nhạn Hồi bĩu môi, có lẽ ngủ không yên, lại buồn chán vô vị, nàng bỗng có ý tò mò, lật mình nhảy xuống nóc nhà, bước mấy bước tới đứng bên cạnh Xà yêu, “Nói ra thì trước đây ta cũng muốn hỏi rồi, một Xà yêu như ngươi, đạo hạnh cũng không cao mấy, tại sao lại có duyên gặp gỡ Tê Vân chân nhân, rồi tại sao lại yêu bà ấy?”
Động tác trên tay Xà yêu khựng lại: “Cũng đâu phải chuyện hiếm hoi gì.” Hắn vừa vò quần áo vừa nói, “Cô cũng biết linh khí của Trung nguyên dồi dào hơn ở xó xỉnh Tây Nam, mấy năm trước ta và mấy đồng tộc vượt qua nước Thanh Khâu lén tu hành ở Trung nguyên, bất cẩn bị mấy kẻ tu tiên phát hiện. Bị truy đuổi suốt dọc đường, ta và đồng tộc lạc nhau, đi lạc trong vùng núi hoang vu… Là Tê Vân cứu ta.” Tựa như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt Xà yêu dịu dàng hơn nhiều.
“Lúc đó trên người ta bị thương, bị ép vào đường cùng, thối chí nản lòng trong bụi cỏ. Tê Vân ngang qua nơi đó, thấy cách ăn mặc của nàng, biết được khí tức của nàng, ta vô cùng tuyệt vọng, chỉ nghĩ phải bỏ mạng tại đây, nào ngờ nàng lại chỉ sai đường cho mấy tên đạo sĩ đang truy sát ta.”
Nhạn Hồi nghe vậy khẽ ngạc nhiên.
Mấy năm nay cả giới tu tiên đầy rẫy luận điệu Đâu phải dòng họ ta, họ có chịu yêu thương ta chăng*, yêu là kẻ ác, tất phải bị diệt. Tê Vân chân nhân thân là Chưởng môn một trong ba đại môn phái tu tiên, nhưng lại “mềm lòng từ bi” với yêu quái sao…
*Tả truyện, Thành Công tứ niên.
Không phải Nhạn Hồi chưa từng nghe cách nói này. Nhưng nghĩ kĩ lại, hầu như trong mỗi hành động truy giết yêu quái xâm nhập Trung nguyên, Tê Vân chân nhân tuy không phản đối, nhưng đúng là hầu như không hề ra mặt.
“Lúc đó ta vẫn còn trẻ, từ nhỏ đã sống chung với đồng tộc, chưa biết nhiều về thế sự, không biết nàng là ai. Lúc đó chỉ nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng người này đã cứu ta, ta bèn kéo áo nàng, nhờ nàng đưa ta rời khỏi chỗ đó, đưa ta đến biên giới nước Thanh Khâu.” Xà yêu vừa nói vừa bật cười, “Lúc đó Tê Vân cũng cười ta, Một Xà yêu nhỏ nhoi mà to gan thật.”
Nhạn Hồi cũng cười: “Nếu ngươi rơi vào tay sư phụ hoặc các sư thúc ta, còn chưa chờ ngươi kéo góc áo đã bị băm thành thịt vụn từ lâu rồi.”
“Nhưng nàng vẫn đưa ta rời khỏi đó, đưa ta đến một nơi gần biến giới nước Thanh Khâu, cho ta tự về Tây Nam.” Vẻ mặt Xà yêu dịu dàng, “Lúc đó đang là mùa xuân, đến nay ta vẫn còn nhớ hoa rơi và gió ấm dọc đường…”
Nhạn Hồi gật đầu: “Sau đó ngươi yêu Chân nhân. Bởi vậy hiện giờ mới liều mình bảo vệ bà ấy.”
Xà yêu ho nhẹ một tiếng, khẽ nghiêng đầu, tựa như hơi xấu hổ: “Không… không chỉ vì vậy, có điều năm đó nàng cứu ta một mạng, nay ta lấy mạng báo đáp mà thôi.”
Nhạn Hồi lặng lẽ nhìn Xà yêu hồi lâu, thật ra nàng cũng hiểu tâm trạng này lắm. Ngưỡng mộ, sùng bái, ái mộ một người, nhưng khi mình còn nợ người đó một mạng, tình cảm này đã không còn đơn giản nữa, ngày này qua tháng nọ, càng khắc càng sâu, càng không thể khống chế, càng khó quên đi.
Nhạn Hồi im lặng một lúc: “Ngươi có từng nghĩ cứ tiếp tục mãi như vậy thật ra cũng không tệ không…”
Ai cũng biết, nếu Tê Vân chân nhân thật sự khỏe lại, cho dù bà ấy từ bi nhân hậu đối với yêu quái, nhưng cũng không thể ở bên một yêu quái.
Xà yêu vừa vắt khô y phục vừa nói: “Nàng là người đứng trên trên tiên sơn mù sương, nàng không bao giờ nghĩ đến cuộc sống như vậy, còn ta chỉ muốn cho nàng điều nàng muốn, như vậy là tốt nhất.”
Nghe thấy lời này, Nhạn Hồi không nói nữa, chỉ nhìn Xà yêu phơi y phục, sau đó đi vào phòng Tê Vân chân nhân, nhẹ giọng khuyên nàng ta đi ngủ.
Nhạn Hồi một mình đứng trong sân, ngắm vầng trăng trên trời, than nhẹ một tiếng. Yêu quái cũng có kẻ đa tình, có điều để bất kì người nào của núi Thần Tinh nghe được lời này, họ cũng sẽ không tin.
Sáng hôm sau.
Thiên Diệu ngồi trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần trông có vẻ khá hơn hôm qua rất nhiều. Lúc nhìn thấy hắn, Nhạn Hồi nhướng mắt.
Xem ra sau khi tìm được đồ của mình, tốc độ hồi phục của hắn đúng là thay đổi không ít nhỉ.
Bên này Xà yêu đang đưa Tê Vân chân nhân ra khỏi phòng, để nàng ta ngồi đối diện Thiên Diệu. Thiên Diệu không phí lời, hắn cắn rách ngón tay, chộp tay Tê Vân chân nhân. Xà yêu hơi lo lắng: “Có trị được thật không?”
“Dùng hỏa trừ đi Sương Hoa thuật là cách trị liệu bình thường nhất, ngươi nên biết chứ.”
Xà yêu nhíu chặt mày: “Nàng có đau không?”
Thiên Diệu ngước mắt nhìn Xà yêu: “Ta không biết.”
Xà yêu nghiến răng, cuối cùng lui ra một bước: “Trị đi.”
Thiên Diệu vẽ một đạo bùa máu trên cổ tay nàng ta, sau đó điểm tay lên đầu nàng ta. Chỉ thấy huyệt Bách hội của Tê Vân chân nhân lóe lên ánh lửa, tiếp đó mờ đi, không bao lâu ánh lửa bèn di chuyển đến tim Tê Vân chân nhân.
Núi Thần Tinh thường có diễn tập pháp thuật, thỉnh thoảng cũng có huấn luyện cách phá giải. Một môn học trong số đó là làm thế nào phá giải Sương Hoa thuật. Đệ tử trong phái sẽ thi triển Sương Hoa thuật lên người Trưởng lão, sau đó Trưởng lão vừa giảng vừa phá giải, diễn tập trên cơ thể mình để các đệ tử nhìn rõ.
Nhạn Hồi còn nhớ, lúc Trưởng lão phá giải cũng là như vậy, bắt đầu từ huyệt Bách hội, truyền lửa vào, để lửa di chuyển toàn thân.
Từ đầu đến chân, chầm chậm đẩy hàn khí ra.
Sương Hoa thuật trên người Tê Vân chân nhân tuy lợi hại, nhưng theo lý cách phá giải cũng giống nhau, chỉ cần có hỏa khí Ngũ hành mạnh mẽ tương tự là được.
Nhưng kì quái là đốm lửa của Thiên Diệu đi đến ngực Tê Vân chân nhân bèn dừng lại. Cùng lúc đó, sắc mặt Tê Vân chân nhân lộ vẻ đau đớn.
Xà yêu liền căng thẳng: “Làm sao vậy?”
Thiên Diệu cũng khẽ chau mày: “Yên lặng.” Thiên Diệu vạch vết thương ở tay rách thêm, máu tươi chảy ra, hắn lại vẽ một đạo bùa trên mi tâm Tê Vân chân nhân, lần này ánh lửa càng đậm, ngay cả Nhạn Hồi đứng ở xa xa cũng cảm nhận được cái nóng.
Ánh lửa lần thứ hai giao với ánh lửa lần thứ nhất ngừng ở tim, ánh lửa càng nóng, dần dần di chuyển xuống bụng Tê Vân chân nhân, lần này lại thuận lợi trục xuất hàn khí xuống chân.
Nhạn Hồi thở phào nhẹ nhõm, nàng biết đến bước này, Sương Hoa thuật coi như sắp hoàn toàn bị tiêu trừ.
Nhưng không ai ngờ được, vào lúc này, vẻ mặt Tê Vân chân nhân bỗng trở nên đau đớn, gương mặt đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, sắc môi tựa như bị cóng, hoàn toàn trở nên thâm đen.
Hơn nữa chân nàng ta bắt đầu lạnh, từng tầng từng tầng hàn khí khiến mặt giường kết sương. Ánh lửa trong phút chốc bị đẩy ngược về bụng Tê Vân chân nhân.
Thiên Diệu còn muốn thi triển, nhưng Nhạn Hồi cả kinh hét lên ngăn cản: “Dừng tay, dừng tay!” Nàng đanh giọng, “Sương Hoa thuật phản phệ, không thể giải nữa, mau dừng tay!”
Thiên Diệu nhíu chặt mày, rút ngón tay ra, ánh lửa lập tức biến mất trong cơ thể Tê Vân chân nhân.
Lập tức băng sương ngưng tụ trên da Tê Vân chân nhân, khiến cả người nàng ta như được bọc bằng tuyết.
Xà yêu hoàn toàn rối loạn, hắn quỳ trước người Tê Vân chân nhân, dùng tay xoa xoa cánh tay nàng ta: “Tê Vân Tê Vân?”
Tựa như nghe thấy giọng hắn, bỗng nhiên Tê Vân chân nhân bừng mở mắt, nhưng Tê Vân chân nhân lúc này dường như khác hẳn Tê Vân chân nhân ngây ngô thất thần lúc trước. Đôi mắt nàng ta cực sáng, thần sắc biến hóa.
Nàng ta há miệng, thở ra một luồng hàn khí.
Có băng tinh từ dưới chân nàng ta ngưng tụ lên phía trên, chẳng mấy chốc đã biến đôi chân nàng ta thành một khối băng. Xà yêu vội dùng tay phủ lên hàn băng trên chân nàng ta, ý muốn dùng hơi ấm của cơ thể mình làm tan chảy khối băng kia.
Trong mắt Nhạn Hồi đau đớn kinh ngạc đan xen: “Phá thuật sẽ chết… Phá thuật sẽ chết…” Nhạn Hồi nghiến răng, “Không ngờ lại có người hạ chú thuật này với bà ấy.”
Tốc độ lan truyền của khối băng cực nhanh, chẳng bao lâu đã lên đến bụng Tê Vân chân nhân, Tê Vân chân nhân nghiến răng, tựa như dùng hết sức sống cuối cùng, nói: “Cản… người đó… lại…”
Tình này cảnh này, cho dù là Nhạn Hồi cũng không thể nào giải thích với mình rằng người nàng ta nói không phải là Lăng Tiêu.
“Tê Vân Tê Vân…”
Xà Yêu gọi tên Tê Vân chân nhân, giọng nói đầy tuyệt vọng.
Băng sương phủ lên cổ Tê Vân chân nhân, nàng ta tựa như muốn giãy dụa, khẽ ngẩng đầu, cuối cùng nàng ta nhìn về phía Xà yêu.
Khóe môi ngưng tụ hàn băng khiến Tê Vân chân nhân không thể nói những chuyện liên quan đến tiên môn, không màng đến những người bên cạnh nữa, chỉ khàn giọng nói với Xà yêu ba chữ: “Đa tạ ngươi.” Băng sương phủ kín gương mặt nàng ta, cũng đóng băng giọt nước mắt sắp rơi trên khóe mắt nàng ta.
Mái tóc sau lưng nàng ta bị đông thành hàn băng cứng đờ.
Sinh mạng nàng ta tựa như dừng lại ở tư thế cuối cùng này. Không còn thở, không còn cử động.
Xà yêu thất thần nhìn nàng ta, tựa như đã mất hồn.
Chỉ nghe một tiếng “rắc” nhẹ vang lên. Từ đỉnh đầu Tê Vân chân nhân xuất hiện một vết nứt.
“Không…” Xà yêu đột nhiên bừng tỉnh, “Không!” Vết nứt vỡ ra, xé nát gương mặt Tê Vân chân nhân, tiếp đó tiếng nứt vỡ liên miên không dứt truyền vào tai, bỗng chốc Tê Vân chân nhân biến thành mảnh vụn.
“Không! Cầu xin nàng, không… không không không!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, tựa như bánh xe nghiền nát cành khô dưới đất, trong âm thanh này, Tê Vân chân nhân hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành băng tinh lấp lánh, tựa như băng tuyết đầy trời.
Sột sột soạt soạt, trống vắng biết bao.
Xà yêu đưa tay, nhưng chỉ ôm được tịch liêu.
“Á…” Giọng hắn khản đặc, tựa như con thú đi vào đường cùng.
Nhạn Hồi nhìn bóng hắn quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, cụp mắt không nói nên lời.
Thiên Diệu nhìn bàn tay mình, siết chặt quyền im lặng.

Leave a comment

9 Comments

  1. htht181

     /  June 3, 2015

    A đau lòng quá đi, đang ngọt tận răng sao lại chia ly tàn nhẫn vậy, hy vọng cuối cùng người có tình sẽ thành quyến thuộc chứ không ta sụt sùi cho xà quân suốt đêm mất

    Reply
  2. Mắt Cười

     /  June 3, 2015

    đau lòng – ing. Mong có kiếp sau cho cp Xà – Vân. Hận chết ông sư phụ NH. chắc k ăn đc thì đạp đổ hả. :((. Bé giun nhanh hồi phục . :3

    Reply
  3. Đau lòng quá. bắt đền nàng Mic làm ta đau lòng, huhuhu T____T

    Reply
  4. Hix, thương xà yêu và Tê Vân quá. Cách trở sinh li tử biệt rồi, người ở lại khổ sở lắm :(((
    Nếu có thể mong cho Tê Vân chuyển thế, lần nữa cùng đc ở bên Xà yêu ;____;
    Nếu đây là do sư phụ làm thật thì hắn đáng chết -_- bé NH mau chết tâm đi
    Tks Mic, đọc chương này mà lòng đau quá

    Reply
  5. Trong truyện có chi tiết nói không phải Lăng Tiêu rồi :)) người thi triển cấm chú có vẻ năng lực còn trên cả Lăng Tiêu nên Tê Vân mới nói ngăn người đó lại.
    Tiếc cho tình cảm của rắn nhỏ :< nhìn thấy người mình trân trọng hơn sinh mệnh hoá tro bụi ngay trước mắt mà không làm gì được
    ((((;゚Д゚))))))) huhuhu

    Reply
  6. strongerle

     /  June 3, 2015

    thì ra bạn Xà thuộc kiểu là ta tự đa tình à, mối tình này nhanh chóng rơi vào bi kịch quá, đến quá bất ngờ luôn. Xương của bạn Thiên Diệu chính là kim cốt đấy nhỉ?

    Reply
  7. khach

     /  June 4, 2015

    “chờ chưa chờ ngươi kéo góc áo” => t nghĩ bị dư 1 từ “chờ”
    tks cô dịch truyện! 😦

    Reply

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: