Chương 20
Nhạn Hồi đột nhiên biết được bí mật động trời như vậy, nhất thời không tiêu hóa nổi.
Sau khi nàng không dễ gì mới hấp thu được toàn bộ tin tức này, một vấn đề không thể phớt lờ bỗng dâng lên trong lòng, Nhạn Hồi giật mình, đập bàn tay đang đặt trên ngực mình của Thiên Diệu xuống.
“Ngươi… lẽ nào muốn lấy lại chiếc vảy hộ tâm này?” Nhạn Hồi liên tiếp thoái lui mấy bước, “Lấy thứ này đi có phải ta sẽ chết không?”
Nàng sợ chết, nàng còn chưa sống cho đã đời nữa mà.
Thiên Diệu chậm rãi rút tay lại, ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi: “Không có vảy hộ tâm, thọ mệnh của cô không quá mười ngày.”
Nhạn Hồi lộ ánh mắt kinh hãi, lại lùi thêm mấy bước.
Thiên Diệu thấy nàng sợ hãi như vậy, khóe môi nhếch một đường cong mà ngay cả hắn cũng không hề phát giác, nhưng đường cong này nhanh chóng biến mất: “Đối với ta, vảy hộ tâm chẳng qua chỉ là một chiếc vảy, cho cô cũng không sao, nhưng mà…”
Nghe thấy hai chữ “Nhưng mà” này, sắc mặt Nhạn Hồi không thể nào khá nổi: “Ngươi muốn thừa cơ uy hiếp ta, bắt ta theo ngươi đi tìm những bộ phận cơ thể bị phong ấn khắp nơi à? Ai biết Tố Ảnh chân nhân phanh thây ngươi thành mấy mảnh chứ… Muốn tìm thì phải tìm đến ngày tháng năm nào đây…”
“Chỉ còn ba nơi thôi.” Thiên Diệu nói, “Năm xưa Tố Ảnh dựng phong ấn Ngũ hành, lấy Mộc nhốt hồn phách ta, lấy Thủy giam xương rồng của ta, lấy Hỏa đốt cháy gân rồng của ta, lấy Thổ phong ấn sừng rồng của ta, lấy Kim trói tim rồng của ta. Mười năm trước, cự mộc bị cháy, hồn phách ta thoát ra khỏi cự mộc, lang thang khắp thế gian mênh mông, cuối cùng may mắn tìm được khí tức của xương rồng, lúc đó mới dừng lại ở sơn thôn này, nhập vào cơ thể một đứa bé sắp chết, mười năm nay, ngày ngày ta đều tìm cách lấy lại xương rồng, nhưng không có kết quả, chỉ vì phong ấn cần máu rồng của ta mới có thể phá giải.”
Nhạn Hồi hiểu ra, chiếu theo tính toán của Tố Ảnh chân nhân, đây là một phong ấn chết mới đúng, vì Thiên Diệu đã bị phanh thây, làm sao hắn có thể bò dậy phá giải phong ấn cho mình.
Nếu vảy hộ tâm của hắn không nhập vào cơ thể nàng, trưởng thành cùng nàng, thay đổi thể chất nàng, cho dù hồn phách Thiên Diệu chạy ra nhập lên người kẻ khác, theo lý cũng không phá được phong ấn khác.
Dù sao cũng… đâu có máu.
Nhạn Hồi cân nhắc một lúc: “Nhưng ngươi nhìn đi, ngươi cũng tìm được xương rồng rồi, ngươi giữ một thời gian, trong cơ thể chẳng phải sẽ có khí tức của rồng rồi sao, chẳng phải sau đó máu sẽ dần dần biến thành máu rồng sao? Ngươi có thể tự cung tự cấp mà, ta tin ngươi.”
“Chuyện cô nói đúng là có khả năng, nhưng chuyện này không thể đạt được trong một sớm một chiều.” Ánh mắt Thiên Diệu dừng trên hai đóa hoa trắng trước mộ, họ trò chuyện cũng chưa bao lâu, nhưng hoa này đã sắp khô héo, “Còn ta lại không có thời gian.”
Thiên Diệu chạm nhẹ vào cánh hoa, giọng khẽ trầm đi, “Ta phá giải phong ấn xương rồng ở đây, Tố Ảnh không thể không hay biết gì. Nhưng trước khi tìm được toàn bộ cơ thể, ta không phải là đối thủ của Tố Ảnh. Nếu bị cô ta phát hiện, ta chỉ có thể để mặc cô ta băm vằm.”
Nhạn Hồi nuốt nước bọt.
Từ này dùng chuẩn thật, đối với hắn, Tố Ảnh thật sự là băm vằm. Không giả chút nào…
Nhưng muốn nàng giúp hắn tìm lại những bộ phận cơ thể khác, đồng nghĩa với việc bắt nàng giúp một yêu quái, mà còn là một yêu quái chống đối với Tố Ảnh chân nhân…
Nhạn Hồi lắc đầu: “Ta không thể giúp ngươi việc này.”
Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, lặng lẽ chờ nàng nói hết.
Nhạn Hồi gãi đầu: “Ngươi cũng đừng trách ta thấy chết không cứu. Có điều nhìn nhìn thử tình trạng chúng ta đi, ta thật sự không có cách cứu ngươi.”
“Thứ nhất nhé, tuy ta bị trục xuất khỏi núi Thần Tinh, nhưng ta vẫn là một người tu tiên, sau này vẫn phải nhờ vào việc xé bảng trừ yêu lấy tiền thưởng sống qua ngày. Giúp ngươi đồng nghĩa với việc hoàn toàn phản bội nghĩa tu đạo, từ nay ta sẽ giống như yêu quái, bị tất cả những người tu tiên truy sát. Nghĩ xa một chút, nếu ta giúp ngươi tìm lại được tất cả bộ phận cơ thể, đến lúc đó, cho dù ngươi thưởng vảy hộ tâm cho ta, ta cũng đã trở thành một người phản bội giới tu tiên, không thể bước vào Trung nguyên đại địa nữa, mà thân là người tu tiên, ta càng không thể đi về phía Yêu tộc. Trước sau đều khó, thật sự rất khó xử.”
“Thứ hai nhé, những hành vi của Tố Ảnh chân nhân đối với ngươi đúng là quá đáng, ta thân là một người tu tiên mà nghe cũng giật mình, nhưng trong hoàn cảnh hiện nay… tiên yêu như nước với lửa. Tố Ảnh chân nhân là Chưởng môn một phái lớn như vậy, ngươi nghe ra cũng là một đại yêu quái ghê gớm lắm, có người tu tiên nào biết thân phận của ngươi mà không sợ đâu, sợ thì sẽ muốn trừ bỏ ngươi, vừa khéo Tố Ảnh chân nhân thật sự trừ đi ngươi… Bởi vậy, cho dù năm xưa Tố Ảnh chân nhân đối với ngươi độc ác tàn nhẫn như vậy, nhưng theo ta thấy, cho dù chuyện này truyền ra ngoài, nói không chừng còn có một đám người tu tiên đạo mạo trang nghiêm vỗ tay khen Tố Ảnh chân nhân nữa đó…”
Thiên Diệu im lặng.
“Còn có chuyện thứ ba nữa.” Nhạn Hồi chỉ vào ngực mình, “Tuy nhờ phúc của ngươi ta mới sống được đến hôm nay, nhưng chuyện ngươi phá một phong ấn phải đâm ta một dao, thật sự không phải ai cũng không chịu được đâu. Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên từ biệt nhau tại đây thì hơn. Đương nhiên, ta biết ngươi nhất định sẽ không thả ta đi, bởi vậy, tới đi.” Nhạn Hồi bấm quyết trên tay, “Đánh một trận. Ngươi thua thì đừng có không cam lòng nếu ta bỏ đi.”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi thật lâu cũng không động đậy, chỉ nói: “Lúc uống say cô nói chuyện đáng yêu hơn nhiều.”
“Cảm ơn, có lúc ta cũng hi vọng mình có thể mãi không sợ hãi gì như lúc uống say, nhưng những lúc say sưa mộng mị quá ít, con người luôn phải sống tỉnh táo thực tế một chút.” Nhạn Hồi thấy Thiên Diệu không hành động nên cũng thu chiêu, nhìn chấm đỏ trên cổ tay mình, bĩu môi định đi thẳng, “Ta yếu hèn vô dụng không dám dối diện với chuyện của ngươi, ta đã lập huyết thệ cho mình, sau này tim ngày ngày quặn đau coi như trừng phạt bản thân, chúng ta từ biệt ở đây đi. Ta còn có chuyện khác phải điều tra.”
“Nếu ta nói…” Thiên Diệu lên tiếng sau lưng Nhạn Hồi, giọng tuy vẫn không nhanh không chậm, nhưng đã lạnh hơn lúc nãy nhiều, “Nếu ta chết, vảy hộ tâm sẽ mất tác dụng, cô định thế nào?”
Bước chân Nhạn Hồi khựng lại, nàng thoáng suy nghĩ, khẽ nghiêng đầu nói: “Hiện giờ ngươi thật sự khống chế được sinh tử của mình sao?”
“Theo như ngươi vừa nói, Tố Ảnh chân nhân chỉ phong ấn chứ không giết ngươi, giữ lại mạng ngươi để bảo vệ pháp lực khải giáp vảy rồng không mất đi. Nay tuy hồn phách ngươi trốn ra được, xương rồng cũng lấy lại được, nhưng hình như ngươi vẫn chưa có quyền “chết”… đâu nhỉ?”
Theo lời Nhạn Hồi, khóe miệng Thiên Diệu ngày càng mím chặt, thần sắc trong mắt cũng ngày càng lạnh lẽo.
Phải, Tố Ảnh không cho hắn chết, bởi vậy bao nhiêu năm nay, mỗi đêm trăng tròn, hăn phải gánh chịu nỗi đau hồn phách bị xé nát, sống không bằng chết, thảm hại vô cùng. Hèn mọn đến nỗi ngay cả quyền lời kết thúc cuộc đời cũng không có.
Hắn chỉ có thể một mình nhẫn nhịn nhục nhã, hối hận vô tận, còn có đau đớn khôn cùng trong bóng tối không thấy hi vọng.
Sống tạm bờ chờ đợi bình minh không biết bao giờ sẽ đến.
Hắn không có tư cách từ bỏ, bởi vậy chỉ có đập nồi dìm thuyền, tiếp tục kiên trì đến khi tìm được toàn bộ cơ thể, sau đó…
Giết Tố Ảnh.
Bao nhiêu năm nay, nỗi hận này đã chống đỡ hắn, nhưng cũng đang xé nát hắn.
Vì nỗi hận này quá to lớn, dường như đã trở thành lý do duy nhất để hắn không biến thành một “xác chết biết đi”. Nhưng lúc này, ngoài đè nén áp chế nỗi hận lớn lao này, hắn vốn không thể phát tiết, vì hắn hoàn toàn không thấy hi vọng khôi phục cơ thể mình.
Mười năm như một, hắn cứ sống trong chờ đợi và tuyệt vọng như vậy. Sống vô tri vô thức như vậy.
Nhưng lúc này, Nhạn Hồi lại xuất hiện.
Mang theo vảy hộ tâm của hắn, mang theo một cơ thể có “máu rồng” của hắn, từ trên trời giáng xuống, rơi vào thế giới của hắn.
Nghĩ cũng biết Nhạn Hồi mang đến cho hắn chấn động mạnh mẽ dường nào. Nàng như khúc gỗ nổi trong tay hắn, cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn. Hắn kéo lấy nàng. Nhưng nàng lại nói… là muốn đi?
Nếu muốn đi, vậy thì từ đầu đừng nên xuất hiện trước mặt hắn, một khi đã xuất hiện rồi…
“Ngươi đâu có quyền chết phải không?”
Nhạn Hồi hỏi lại một lần, nàng quan sát thần sắc Thiên Diệu kĩ càng, sau đó tin tưởng gật đầu: “Nếu vậy ta đi đây, ngươi bảo trọng nhé.”
Thiên Diệu nhìn theo bóng Nhạn Hồi, chậm rãi đứng dậy phủi áo: “Mấy tháng trước lúc ra ngoài thôn ta tình cờ nghe thấy giang hồ đồn rằng Tố Ảnh chân nhân đã tìm được chuyển thế của người cô ta yêu.”
Nhạn Hồi biết mình không nên nghe Thiên Diệu phí lời nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà dỏng tai lên.
Nhạn Hồi nhớ lại tiên tử mặt lạnh mình nhìn thấy hôm đại hội ở núi Thần Tinh mấy tháng trước, đích thực bên cạnh bà ta có một thư sinh người phàm, Tố Ảnh trông coi thư sinh đó rất kĩ, cũng chỉ lúc nói chuyện với thư sinh đó, gương mặt vô cảm mới dịu dàng thêm mấy phần.
Chuyện chuyển thế tuy rất huyền diệu, nhưng vứt hết tiền nhân hậu quả, tóm lại đúng là hiện giờ Tố Ảnh chân nhân yêu người phàm đó.
“Cô ta tìm rất nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được người đó, thiết nghĩ sẽ không dễ dàng để mặc người mình yêu chết đi đâu.” Giọng Thiên Diệu lạnh lẽo, “Nếu ta không đoán sai, hiện giờ cô ta cũng đi khắp thiên hạ tìm chiếc vảy hộ tâm thất lạc năm xưa.”
Bước chân Nhạn Hồi lại khựng lại. Không cần Thiên Diệu nói thêm, nàng bỗng hiểu ngay ý hắn. Vậy là Nhạn Hồi trừng mắt quay đầu nhìn Thiên Diệu, không dám tin hỏi: “Ngươi muốn bán đứng ta!”
“Nói gì đến việc bán đứng.” Thiên Diệu lại gần Nhạn Hồi, “Chúng ta vốn là châu chấu trên cùng một sợi dây. Có bán ta cũng chỉ bán mình thôi.”
Dù sao tình trạng hắn cũng không thể xấu hơn được nữa.
Thiên Diệu cong khóe môi: “Kéo cô lót chân cũng không tệ.”
Nhạn Hồi hận đến ngứa răng. Năm ngón nắm thành quyền buông ra rồi lại siết, siết rồi lại buông ra. Một lúc sau, Nhạn Hồi quyết lòng: “Ta cứ không giúp ngươi đó! Ngươi đi tìm tình nhân cũ tố giác ta đi, sau đó chúng ta cùng chết!”
Nói xong, Nhạn Hồi tiện tay bẻ một khúc cây, ném lên không trung, tay kết ấn, coi khúc cây đó là kiếm, ngự kiếm bay về phía chân trời.
Thiên Diệu đi mấy bước, nhìn theo hướng Nhạn Hồi bay xa, ánh mắt khẽ động.
Hắn biết cô nương này hành sự dễ kích động, đầu óc cũng không suy nghĩ như người thường, bởi vậy kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn. Hắn không vội, chỉ nhìn dấu vết Nhạn Hồi để lại trong không trung rồi chầm chậm đi theo.
Chú thuật truy tìm dấu vết hắn để trên người Nhạn Hồi tuy nhỏ, nhưng không dễ trừ đâu…
Muốn vứt bỏ hắn cũng không phải là chuyện dễ.
Tác giả có lời muốn nói:
Ừm, tui biết, tui hối lỗi rồi, tui có lỗi với dân, có lỗi với đảng, tui không nên ngừng post lâu như vậy. Tới đánh tui đi.
nguyetbangdoanh
/ June 11, 2015Anh thật đáng thương, bị chị bỏ rơi rồi =)))
Mắt Cười
/ June 11, 2015đó. không vứt đc con giun này đâu :)))))
Tịnh Vu
/ June 11, 2015Vẫn chưa chấp nhận nổi bé giun từng yêu người khác ;____;
NH ko bỏ nổi bé giun đâu, bh chính là thời điểm bé giun theo đuổi vợ tương lai rồi :v
Cơ mà truyện này HE đúng ko Mic? Sợ má Cửu viết SE thì chết :(((
Tks Mic nhiều, hóng chương mới 💚
camille
/ June 12, 2015Hình như truyện dài của CLPH toàn HE hết. Chỉ có trong truyện ngắn mợ mới thỏa mãn cái ham muốn ngược chết độc giả của mình =..=
strongerle
/ June 11, 2015=)) đọc cả chương bi ai như vậy, tư dưng đọc tới cái còm cuối của chị Cửu, có lỗi với dân với Đảng chứ, thật dễ thương quá. Hỏa có khi là ở biên giới yêu ma cũng nên
Sương
/ June 11, 2015=))))) đừng hòng bỏ rơi con giun này nhá :v
khak
/ June 11, 2015tks cô Mic, chắc đây là nam 9 truyện dài có số phận thê thảm nhứt mà t từg đọc của Cửu. Cái bà TA kia tuy là vì người mìh yêu cơ mà dã man wớ! rất khốc~ rất BT! ~( __.._)
ps: cô mà dìm còm men của t là t bão ník cô ák! >_<
mic2huang
/ June 12, 2015Nick mới là ta zím hết cm :3
htht181
/ June 12, 2015Vẫn cứ thấy nữ chính này hơi bị ích kỷ sao á! Bé giun là người đàn ông bị phụ tình thê thảm nhất trong số các nam chính của Cửu gia. Mà ác phụ Tố Ảh đã chết rồi kia mà, sao lại nói là “đang đi tìm chiếc vảy hộ tâm hộ tâm bị thất lạc”, nghĩa là, bà ta chết chưa?
camille
/ June 12, 2015Cứ tưởng mình là đứa ngớ ngẩn duy nhất tự nhiên nhầm Tố Ảnh thành Tê Vân, hóa ra không phải chỉ có mình =))))))
Ai bảo mấy bà toàn là chân nhân, không có bà nào leo lên được cái chức gì khác nên làm người ta nhầm T__T
camille
/ June 12, 2015Nữ 9 rất tỉnh 😉 Nói thật ra thì ai mà chẳng ich kỷ. Nếu nữ 9 chưa gì đã đồng ý giúp TD ngay thì quá là thánh nữ. Đúng như những gì nữ 9 nói, giúp TD thì có nghĩa là tự tuyệt đường sống. Nữ 9 bị đuổi khỏi sư môn rồi nhưng vẫn còn quyến luyến lắm, chắc chắn cũng bởi vì tra sư phụ. Đối nghịch với giới tu tiên là đối nghịch với sư phụ. Nữ 9 không muốn thế đâu.
Giúp người mà tự hại mình thì có mấy ai làm. Dù vẩy là của TD nhưng chuyện xảy ra lại là ngẫu nhiên. TD lại không nề hà đâm nữ 9 một kiếm như thế nữa.
NH đã từng chứng tỏ cô ấy cũng có thể rất tuyệt tình.
htht181
/ June 16, 2015He he, chắc tại toàn đọc sủng nên răng rụng hết, mới có tí ngược thế này mà đã ê răng, chịu hỏng nổi, sức đề kháng càng ngày càng kém, chỉ ưa ăn ngọt thui
htht181
/ June 15, 2015He he, lại phải lội ngược về nguồn để tìm xem bà Tố Vân với bà Tố Ảnh, trời mới có mấy người mà loạn thế, đi nữa chắc tui lạc luôn quá
mic2huang
/ June 15, 2015Tê Vân vs Tố Ảnh >..<
Thiên Di
/ June 15, 2015Con giun này có phải con ruột của Cửu gia không? Sao bị chị đày đọa thảm quá vậy?? Ta nghi ngờ sâu sắc về mối quan hệ giữa hai người này à XD
htht181
/ June 16, 2015Lội xong dòng nước ngược mệt đứt hơi chỉ để khỏi lộn xộn hai bà chân nhân, may nhờ mọi người nhắc chứ không là tui cứ dzậy mà vừa đi vừa chưởi lộn người, haiz, óc tui đâu rồi?