Chương 24
Nhạn Hồi còn nhớ lúc mới vào núi Thần Tinh, quan hệ của nàng và sư tỷ Tử Nguyệt vẫn chưa tệ hại đến vậy.
Tử Nguyệt là một tiểu cô nương kiêu ngạo, nhưng bản tính không xấu.
Lúc mới vào núi Thần Tinh, việc ăn uống của các đệ tử bị khống chế nghiêm khắc hơn trước khi vào núi, mỗi ngày Nhạn Hồi đều đói đến mức ngực dán vào lưng.
Lúc đó thân là đại sư tỷ, lại cùng phòng với nàng, Tử Nguyệt thường lén giấu thức ăn cho nàng ăn. Lúc cho Nhạn Hồi thức ăn, tuy thái độ của Tử Nguyệt hơi kiêu ngạo, nhưng tâm địa lại rất tốt, trong lòng Nhạn Hồi cũng cảm kích nàng ta.
Nhưng sau đó, vào núi chẳng bao lâu, Nhạn Hồi bèn bị tiểu quỷ trên núi đeo bám. Tiểu quỷ cô đơn quá lâu, bám lấy Nhạn Hồi ngày ngày tìm nàng chơi, quấy nhiễu Nhạn Hồi mọi lúc mọi nơi. Nhạn Hồi rất phiền, nhưng lại không biết làm thế nào đuổi nó đi, trong mắt người khác, Nhạn Hồi là một người đang đi bỗng bắt đầu huơ tay múa chân, không thì một mình la hét lẩm bẩm ở chốn không người.
Những hành vi cực kỳ quái dị của nàng khiến mọi người không muốn tiếp xúc với nàng.
Lúc đó hàng đêm Tử Nguyệt vẫn lấy thức ăn cho Nhạn Hồi. Có lần Tử Nguyệt để dành một đống thức ăn ngon bưng về cho Nhạn Hồi, Nhạn Hồi đang nhìn thèm thuồng, nhưng tiểu quỷ kia bỗng nhiên xuất hiện, nó làm ầm lên đòi Nhạn Hồi chơi với nó, Nhạn Hồi cố gắng lờ nó đi, nhưng tiểu quỷ kia lại nổi giận, bò lên chiếc dĩa Tử Nguyệt đang cầm trên tay, huơ tay trên cổ Tử Nguyệt, âm khí lạnh lẽo, sát khí thấu xương.
Dáng vẻ như muốn giết chết Tử Nguyệt.
Vậy là Nhạn Hồi không nhịn được nữa, nàng tung chưởng lật đổ dĩa thức ăn, dùng pháp thuật vừa học bắt tiểu quỷ.
Nhưng Tử Nguyệt tính tình kiêu ngạo, nào chịu để ý tốt của mình bị người ta đối xử như vậy, lúc đó liền nổi nóng với Nhạn Hồi. Nàng ta kéo Nhạn Hồi lại, Nhạn Hồi tuột tay để tiểu quỷ chạy mất, nàng nóng lòng đuổi theo, vô tình đẩy ngã Tử Nguyệt, Tử Nguyệt ngã đau không ngừng gào khóc, nhưng Nhạn Hồi cũng không rảnh ngó ngàng tới nàng ta, chỉ đuổi theo tiểu quỷ.
Cuối cùng rốt cuộc Nhạn Hồi vẫn bắt được tiểu quỷ, nhưng cũng kết oán với Tử Nguyệt từ đó.
Sau chuyện đó Lăng Tiêu hỏi nàng tại sao lại đối xử với Tử Nguyệt như vậy, nàng ấp úng một hồi, mãi đến khi Lăng Tiêu nghiêm mặt, Nhạn Hồi mới hoảng hốt kể cho Lăng Tiêu chuyện mình có thể nhìn thấy ma quỷ.
Từ khi còn rất nhỏ nàng đã biết khả năng dị thường này của mình không được ai ưa thích, thậm chí còn bị người ta coi là yêu quái, nàng sợ Lăng Tiêu đuổi nàng đi, nhưng cuối cùng Lăng Tiêu không hề làm vậy.
Lăng Tiêu lật tìm rất nhiều sách, luyện rất nhiều bùa chú, cuối cùng vẽ cho nàng một đạo bùa ấn trên người nàng, lúc đó mới khiến những ngày tháng sau này của nàng bớt đi nhiều phiền phức…
Nếu không có Lăng Tiêu thì đến lúc này, nghĩ cũng biết cuộc sống của nàng bi thảm dường nào…
Nhưng nàng có khả năng dị thường phiền phức này là vì chiếc vảy hộ tâm trong tim nàng.
Nhạn Hồi sờ lên ngực, ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu. Hai người im lặng hồi lâu, Thiên Diệu lên tiếng trước phá vỡ im lặng: “Xin lỗi.”
Hắn nói trực tiếp như vậy lại khiến Nhạn Hồi càng ngây người, sau đó cúi đầu thấp giọng nói: “Ngươi xin lỗi gì chứ.”
Thật ra đích thực cũng không trách được Thiên Diệu, chắc không ai hi vọng vảy hộ tâm của hắn chưa từng rời khỏi ngực mình hơn hắn, huống hồ vảy hộ tâm của hắn tuy khiến nàng có năng lực phiền phức này, nhưng ít ra cũng cho nàng được sống tiếp.
Không có gì quan trọng hơn được sống, Nhạn Hồi biết đạo lý này.
“Nói ra ta vẫn nên cảm ơn ngươi. Nhưng mà…” Nhạn Hồi nói, “Bất kể ngọn nguồn của chúng ta sâu đến đâu, ta cũng không thể tiếp tục giúp ngươi được nữa.”
Thiên Diệu lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt trong suốt phản chiếu rõ ràng bóng dáng Nhạn Hồi, nhưng quá đỗi rõ ràng lại khiến Nhạn Hồi hơi ngượng ngùng khi tiếp xúc với ánh mắt hắn.
Nhạn Hồi quay đầu đi: “Tối qua cứu ngươi coi như báo đáp ân tình ngươi cho ta ăn cho ta ngủ trong thời gian qua, phía trước nhân khí nặng như vậy, chắc cách thành trấn cũng không xa nữa, các tiên môn lớn chắc đều có đệ tử canh giữ ở đó, yêu quái sẽ không xấc xược vô lối nữa. Hiện giờ tuy trên người ngươi có long khí, nhưng đa phần các đệ tử tiên môn đều không biết đó là gì, ngươi mang cơ thể con người đi lại chắc không gặp nhiều khó khăn lắm đâu, chỉ cần cẩn thận đừng để gặp tình nhân cũ xui xẻo của ngươi là được rồi.”
Nhạn Hồi nói: “Chúng ta từ biệt tại đây đi.”
Thiên Diệu há miệng, đang định nói thì Nhạn Hồi thở dài, rồi bất ngờ đưa tay đánh vào gáy Thiên Diệu.
Thiên Diệu bèn nằm đờ ra dưới đất.
“Thật ra nếu nói chuyện thông suốt được thì ta cũng không muốn ra tay đâu, nhưng ngươi bám lấy ta như vậy, thật sự ta cũng không còn cách nào. Vậy nhé. Đừng trách ta.” Nhạn Hồi kéo Thiên Diệu vào một góc trong miếu hoang, dùng cỏ khô che hắn lại.
“Ta đi đây, tạm biệt.”
Nói xong, Nhạn Hồi không chậm trễ nữa, khập khiễng lê chân ra khỏi miếu hoang.
Nàng không thể ở bên cạnh Thiên Diệu được nữa, ở bên cạnh người bị bóng đè như nàng, nói không chừng hoàn cảnh của Thiên Diệu sẽ càng phiền phức hơn, để tốt cho hai người họ, đường ai nấy đi thì ổn thỏa hơn.
Tối đó, cuối cùng Nhạn Hồi cũng lê chân đến được tiểu trấn gần nhất, nàng nghe ngóng được trong trấn có một viên ngoại giàu có, suốt ngày hà hiếp thôn dân, hoành hành bá đạo, sau khi biết sự tồn tại của nhân vật này, Nhạn Hồi rất vừa ý, không hề do dự chạy tới hậu viện nhà ông ta, chọn mấy bộ áo đẹp mặc vào, sau đó tiện tay lấy ít ngân lượng đi.
Tối đó nàng tìm được khách điếm, gọi đại phu tới thay thuốc băng bó cho cái chân bị thương của mình.
Mãi đến khi trăng lên, cuối cùng cũng làm xong.
Nàng tắm rửa một hồi rồi nằm lên giường.
Lúc này bóng trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lung lay rải ánh sáng trên mặt đất.
Nhạn Hồi mở mắt một lúc không nhắm lại.
Theo lẽ thường, những đêm như vậy nàng sẽ nghĩ nếu đêm nay đang ngủ lại bị bóng đè thì phải làm sao, ngày mai không ai gọi nàng làm sao nàng thức dậy được…
Nhưng đêm nay, trong đầu Nhạn Hồi không lo đến những chuyện đó.
Tư tưởng của nàng bất giác bay xa. Nàng không kìm được nghĩ, hiện giờ chắc huyệt đạo của Thiên Diệu đã được giải rồi nhỉ? Chắc hắn có thể tự do hoạt động rồi nhỉ? Có yêu quái nào tìm thấy hắn không?
Nếu không có yêu quái tìm thấy hắn, Nhạn Hồi thử tính thời gian, với tốc độ của Thiên Diệu, chắc phải đến sáng mai mới đi tới nơi này, nhưng sáng sớm mai chắc nội tức của nàng đã hồi phục một phần, đến lúc đó nàng lại đi mua một thanh kiếm vừa tay, ngự kiếm bay thật xa là có thể hòa toàn rũ bỏ được Thiên Diệu rồi.
Tim hơi nhói đau khiến Nhạn Hồi vô cùng khó chịu. Nàng biết dây là cơn đau do huyết thệ mình lập mang đến. Nàng phản bội lời thề của mình, tuy chỉ là lời thề bừa trong cơn say, nhưng phản bội vẫn là phản bội, chịu trừng phạt cũng đáng thôi.
Có điều chẳng bao lâu nữa, chờ pháp lực của nàng hoàn toàn hồi phục, phá giải huyết thệ này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, đến lúc đó nàng có thể hoàn toàn tạm biệt với cuộc sống trong thời gian này rồi. Tiếp đó sẽ là cuộc sống tự do tự tại ngao du giang hồ nàng luôn hướng tới…
Chưa chờ nàng nghĩ xong tâm nguyện của mình, bỗng nhiên Nhạn Hồi lại cảm thấy tim đau nhói, lần này còn mạnh mẽ hơn cơn đau âm ỉ dai dẳng ban nãy, khiến cơ thể nàng bất giác run lên.
Nhạn Hồi nghiến răng trấn áp cơn đau.
Nàng nghiêng người, xoa xoa ngực mình, nói với mình rằng quen rồi sẽ ổn. Nhưng một chốc sau, cơn đau nhói lại đâm vào tim, lần này đau đến mức khiến Nhạn Hồi bất giác co người lại.
Nàng suýt xoa hít mấy hơi lạnh.
Nhắm mắt cố ép mình ngủ, nhưng kỳ lạ là khoảnh khắc nhắm mắt, nàng bỗng nhìn thấy rừng cây đổ bóng lung lay dưới ánh trăng.
Nhạn Hồi mở mắt, cơn đau nhói lại đâm vào tim. Lần này không cần nhắm mắt, trong đầu nàng cũng nhìn thấy bóng cây chao đảo, trong cảnh tượng không ngừng lung lay còn có bóng yêu quái lướt qua.
Thiên Diệu!
Đây là cảnh tượng Thiên Diệu nhìn thấy.
Nhạn Hồi ngồi bật dậy.
Là Thiên Diệu đang hoảng hốt trốn chạy, hắn bị yêu quái phát hiện rồi!
Nhạn Hồi nghiến răng, lý trí đang nói với nàng rằng nàng không nên đi tìm hắn, không nên đi cứu hắn, hôm nay nàng đã bỏ đi thì phải có quyết tâm bỏ mặc sống chết của hắn.
Nhưng cơn đau ở tim ngày càng mãnh liệt.
Nàng nên mặc kệ hắn.
Nàng càng dây dưa với hắn sẽ càng khó thoát thân.
Trong đầu, Thiên Diệu bỗng ngã sóng xoài dưới đất, một yêu quái theo sau hắn nhanh chóng nhào tới, chộp lấy vai Thiên Diệu, Thiên Diệu dựa vào sự linh hoạt của cơ thể lăn tròn dưới đất, xoay tay rút đao của yêu quái đâm vào ngực nó.
Máu của yêu quái nhuộm đầy người hắn, hắn không hề do dự, bò dậy tiếp tục đi về phía trước.
Đối với một người chỉ có cơ thể con người và sức mạnh của một thiếu niên, hắn đã lợi hại lắm rồi, nhưng lúc này sau lưng hắn còn số yêu quái mười ngón đếm không xuể đang theo sau…
Cuối cùng Nhạn Hồi nghiến răng, không nhịn được mắng một tiếng: “Mẹ nó!”
Nàng trở mình ngồi dậy, lấy kiếm gỗ đào trang trí treo trên tường khách điếm, sau đó kéo cửa số khách điếm, ngay cả áo ngoài cũng chưa cột chặt đã ngự kiếm bay thẳng về hướng nàng cảm nhận được nguy hiểm.
Thiên Diệu đang hoảng hốt đi dưới ánh trăng vằng vặc, hắn chạy quá nhanh không hề ngừng nghỉ, sắc mặt lẽ ra phải đỏ hồng vì vận động lúc này lại tái nhợt, vận động quá nhiều khiến cả miệng hắn đầy mùi máu tanh.
Sắc mặt hắn không hoảng loạn, trong đầu vẫn đang lý trí phân tích khả năng trốn thoát khỏi nơi này.
Hắn đã giết yêu quái, trên người nhuốm đầy máu nó, mùi tanh của máu này quá nặng, bất kể hắn chạy nhanh dường nào cũng không rũ bỏ được đám yêu quái, cho dù có nước cũng không thể hoàn toàn che lấp được hơi máu tanh nhức mũi này.
Phải làm sao đây…
Thiên Diệu cố gắng nghĩ cách, nhưng bất kể hắn nghĩ thế nào, cuối cùng chỉ cảm thấy có một con đường chết.
Trừ khi ông trời thương xót, nếu không hắn không hề có cơ hội sống sót, không còn cách nào khác.
Nhưng ông trời xưa nay luôn bủn xỉn chẳng ban ơn huệ cho hắn…
Gió yêu sau lưng ập đến, Thiên Diệu nghiêng người muốn tránh, nhưng luồng gió yêu này lại vô cùng mạnh mẽ, hất Thiện Diệu xuống đất, hắn nhếch nhác lăn mấy vòng dưới đất, mãi đến khi đâm vào một gốc cây to mới dừng lại.
Thiên Diệu ho một tiếng, một ngụm máu trong miệng trào ra rơi trên áo hắn.
Hắn cúi đầu, nhìn bóng cây nhẹ lay dưới ánh trăng, bỗng nhiên tựa như hắn cảm thấy ánh trăng chiếu mặt đất thành một mảng trắng sáng.
Bóng người màu đen từng bước từng bước lại gần hắn, sát khí thấu xương, thời gian tựa như quay ngược về hai mươi năm trước, lần đầu tiên trong đời hắn thối chí nản lòng dưới đất, không sức chống cự nhìn người trước mặt nâng trước kiếm lên với mình.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Thiên Diệu bật cười thành tiếng.
Thì ra vận mệnh của hắn chính là vậy đây.
Cho dù có giãy dụa thế nào, rồi hắn cũng chỉ lại biến thành một cô hồn không sống không chết lang thang trong thế gian mênh mông.
Nếu giãy dụa cũng vô ích, chi bằng cứ chấp nhận vận mệnh như vậy đi…
Bóng yêu quái nâng đại đao.
Thiên Diệu nhếch khóe môi cười lạnh, nhắm mắt không buồn nhìn vận mệnh của mình lấy một lần. Tựa như hắn đã rơi vào tuyệt vọng còn sâu thẳm hơi bóng tối…
Đao phong mãnh liệt, khoảnh khắc chém xuống hầu như thổi tung tóc Thiên Diệu. Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng nghe “keng” một tiếng thật to, tựa như sấm dậy giữa đất bằng nổ bên tai hắn.
Ánh trăng lạnh lẽo trước mặt bị một bóng người chắn lại.
Hơi thở hơi quen thuộc tràn vào hốc mũi.
Thiên Diệu bừng mở mắt, thấy nữ nhân ốm yếu phía trước người mình đang thay hắn đỡ đại đao sát khí mãnh liệt.
Nơi kiếm gỗ đào và lưỡi đao tiếp xúc có hào quang của pháp thuật xoay chuyển, hắn nghe thấy nữ nhân trước mặt mình khó nhọc nhưng kiên định nói: “Hôm nay ta sẽ bảo vệ mạng sống của người này.”
Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, đồng tử đen phản chiếu ánh sáng, nhìn đến thất thần.
“Các ngươi thu dọn tìm đường về phủ đi.” Nàng hét nhỏ một tiếng, hất yêu quái cơ bắp đầy mình văng ra ba trượng.
Kiếm gỗ đào múa trong không trung, dùng tư thế bảo vệ chắn trước mặt hắn, nữ nhân trước mặt bóng lưng thẳng tắp, tựa như cuối cùng ông trời cũng gật đầu…
Bố thí ơn huệ cho hắn…
Tịnh Vu
/ June 18, 2015Cảm thấy thương Nhạn Hồi vô cùng, đến lúc nào Cửu mới ngừng ngược nàng đây? Ngay từ chương 1 đã ko ngừng khiến NH chịu khổ rồi ;___; thương NH bn thì tức bạn Giun ấy bấy nhiêu. Nam 9 bánh bèo ạ =.=!
Tks Mic, mong Cửu ngừng ngược NH chuyển qua ngược tâm ngược thân bạn Giun tơi tả 💚
rosillia
/ June 18, 2015Chờ chừng nào TD khôi phục sẽ bảo vệ lại Nhạn Hồi. Rõ khổ, bạn ấy là nam chính bị Cửu ngược tâm thân tơi tả nhất rồi. Tâm thì dằn vặt đau khổ vì bị phản bội ko biết sống nay chết mai, thân thì bị phanh thây xẻ thịt sống ko bằng chết, còn muốn ngược bạn ấy đến cỡ nào nữa.
tròn
/ June 18, 2015mĩ nhân cứu anh hùng yeah yeah
strongerle
/ June 18, 2015tự dưng lại nghĩ đến sunshine trong Bên nhau trọn đời mới khổ chứ, lần này đổi là moonlight.
Natsume
/ June 18, 2015đây có đc gọi là anh hùng cứu mĩ nhân ko :3
biết là ko bỏ đc mà, ko bỏ đc mà :3
meongoc2007
/ June 18, 2015cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân” huyền thoại chính là đây, tuy bạn Nhạn cũng không giống anh hùng lắm nhưng bạn giun có thể coi là mỹ nhân nhở :v
Sương
/ June 18, 2015kiểu gì cũng phải dính lấy nhau thôi nhỉ, lô-gic là vậy :<
Nhi Nhi
/ June 18, 2015Vừa đi thi về thì thấy ngay truyện của nàng.thanks nàng mic nghen 😀
madokangokngkeck
/ June 18, 2015NH toi ngjp thật . ca hai nguoi deu khô thôi. m cha thay TD đang giân xiu nào cả . a co lam chj đau kho đâu . chi muôn bên cạnh chị ý thui thế nhưng cứ bi hắt hủi . hjhj . gjo NH khổ nhung sau nay se hp thôi .gjo y khien a cam kick thi sau này a cang yeu chi y thoi.tks nang nhá . hum nào cũng hóng chương a
htht181
/ June 19, 2015Cũng là típ anh hùng cứu mỹ nhân , nhưng vì là A Cửu nên nó phải khác người ta chứ. Mỹ nhân Thiện Diệu này cũng khổ sở vì yêu nhầm người thui mà. Giận mà chi. Cái này gọi là mắc nợ lẫn nhau nên phải dây dưa. Có người đến với nhau vì duyên thì cũng có ngừơi đến với nhau vì nợ. Mà nợ này thuộc loại mất khả năng chi trả, nên phải lấy thân mà trả ha ha
Mai Diên Vĩ
/ June 19, 2015Mọi người kêu Nhạn Hồi khổ chẳng qua vì bản là nữ, đáng ra phải được nam chính bảo vệ săn sóc thì hôm nào cũng hùng hục như trâu bảo vệ nam chính. Thiên Diệu thì cứ như nữ chính trong mấy truyện Lọ Lem, Tấm Cám hay nàng công chúa ngủ trong rừng, chờ hoàng tử vs ông bụt đến cứu ý. Tội nghiệp bản bị Cửu gắn cho cái mác nam chính ăn hại nhất. Nhưng cuối cùng thì hoàng tử đã đến cứu công chúa khỏi bàn tay phù thuỷ ^^
Thiên Di
/ June 19, 2015TD ăn hành tả tơi, xót bé giun quá *buồn 2 giây*
Thôi thì sau khi lấy lại được chân thân nhớ bù đắp cho bé NH. Chứ tình hình là thấy ngược bé lắm rồi nhá
Lung Nguyệt
/ June 19, 2015Chap này thấy thương cả hai bạn quá đi, nếu không phải vì cô bồ cũ của bé giun thì mọi chuyện đâu có ngược tung lên vậy trời