Chương 28
Nói đến chuyện Nhạn Hồi bị đuổi ra khỏi núi Thần Tinh, một nửa là do tình thế ép buộc, nhưng nửa còn lại chắc là vì nàng thật sự không kiềm chế được tính tình nóng nảy của mình…
Lăng Phi điều tra chuyện yêu quái đỉnh Tâm Túc chạy thoát chưa bao lâu bèn tra ra Nhạn Hồi, Nhạn Hồi nghiến răng, đánh chết cũng không nhận.
Nhưng sau đó Bạch Hiểu Lộ bị bắt về, nghiêm hình bức cung, cuối cùng cô bé cũng khai ra Nhạn Hồi trong lúc mê man.
Lăng Phi lập tức ra lệnh áp giải Nhạn Hồi về địa lao đối chứng, không quên mời luôn mấy sư thúc thường ngày rất có uy tín đến để giám sát.
Lúc Nhạn Hồi bị mấy đệ tử đưa tới địa lao bèn nhìn thấy cảnh tượng nghiêm túc như tam đường hội thẩm.
Nhạn Hồi liếc nhìn qua, không thấy Lăng Tiêu, lòng lập tức hiểu ra, lần này Lăng Phi đã tóm được đuôi nàng nên muốn xử lý nàng.
Tiểu hồ ly trong nhà lao đang bị treo lên, cả người đầy vết thương do bị đánh. Nhạn Hồi thấy bèn khẽ chau mày, nhưng tất các đệ tử sư thúc đều ra vẻ đương nhiên, Nhạn Hồi chỉ đành im lặng không nói một lời.
Lăng Phi sầm mặt đứng trước mặt Nhạn Hồi, câu đầu tiên đã vô cùng nghiêm khắc: “Nhạn Hồi, chuyện cấu kết yêu quái, lén thả yêu quái bị giam trên đỉnh Tâm Túc, ngươi có nhận không?”
Nhạn Hồi thoáng im lặng, lòng còn đang thầm sắp xếp lời lẽ. Nào ngờ chỉ trong phút chốc nàng im lặng, Lăng Phi bèn liếc mắt với đệ tử trong lao, đệ tử trong lao gật đầu nhận lệnh, vung cánh tay đánh một roi lên người Bạch Hiểu Lộ.
Cô bé bị đánh quá đau kêu thét lên một tiếng, tỉnh lại trong cơn mê.
Bạch Hiểu Lộ hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh, thấy Nhạn Hồi, ánh mắt nó lập tức sáng lên, nhưng lại nhìn các tiên nhân đứng xung quanh, Bạch Hiểu Lộ hiểu chuyện cắn môi không lên tiếng.
Lăng Phi đương nhiên thấy hết vẻ mặt của Bạch Hiểu Lộ, nàng ta lạnh lùng hỏi: “Hồ yêu, trước mặt cô ta, ngươi hãy nói lại một lần nữa những lời ngươi đã khai nhận trước đó.”
Bạch Hiểu Lộ rụt rè nhìn nhạn Hồi, nhưng vẫn cắn môi không nói.
Ánh mắt Lăng Phi lạnh đi, đệ tử trong nhà lao lại đưa tay.
“Đừng đánh nữa.” Nhạn Hồi gọi, “Phải, đám Hồ yêu đó đều do ta thả.”
Mấy sư thúc đến nghe thẩm vấn bắt đầu thì thì thầm thầm.
“Hay cho Nhạn Hồi.” Lăng Phi cười lạnh, “Lăng Tiêu sư huynh thương xót thân thế ngươi tội nghiệp mới đưa về núi Thần Tinh tận tình dạy dỗ, nhưng nay ngươi lại báo đáp sư môn thế này đây sao? Cấu kết yêu quái, lén thả yêu tà, cùng bọn chúng trộm bảo vật…”
Đỉnh Tâm Túc còn mất bảo vật nữa sao?
“Khoan đã.” Nhạn Hồi không chờ Lăng Phi nói hết đã ngắt lời nàng ta, nàng ngẩng đầu, chăm chăm nhìn Lăng Phi, “Ta đã thả yêu quái, nhưng ta không cấu kết yêu quái, càng không cùng với chúng trộm bảo vật gì hết.”
“Ồ, nếu không cấu kết yêu quái, vậy ngươi nói xem tại sao ngươi lại lén thả Hồ yêu?”
“…” Nhạn Hồi nhìn trời, mặt không đổi sắc nói, “Chỉ là một đám tiểu yêu quái, lông còn chưa mọc đủ, ta thấy chúng tội nghiệp nên thả đi. Không hề cấu kết với yêu quái khác.”
Lăng Phi lại hừ lạnh: “Ngươi tưởng bọn ta dễ gạt như trẻ lên ba à?”
Nhạn Hồi bĩu môi: “Thôi được, ta nói thật, mẹ nó báo mộng cho ta nhờ ta cứu con gái cô ta, ta bị đeo bám nên không còn cách nào, chỉ đành thả con gái cô ta ra, nè, mẹ cô ta hiện giờ đứng ngay sau lưng cô, đang nhìn vào gáy cô đó.”
“Hỗn xược!” Lăng Phi đen mặt mắng Nhạn Hồi, “Còn dám ăn nói bừa bãi nữa!”
Nói dối không tin, nói thật cũng không tin, Nhạn Hồi dứt khoát nhìn trời, im lặng không nói.
Lăng Phi ổn định cảm xúc tiếp tục hỏi: “Yêu quái nào đánh cắp bảo vật của đỉnh Tâm Túc ta, đã đi đâu rồi, nếu ngươi chịu nói thật, coi như lấy công chuộc tội, ta và các sư thúc sẽ nhẹ tay xử lý.”
“Ta không biết.” Nhạn Hồi đáp, “Ngay cả đỉnh Tâm Túc có bảo vật gì ta cũng không biết.”
Ánh mắt Lăng Phi cao ngạo nhìn Nhạn Hồi một lúc, sau đó khẽ nghiêng mắt nhìn Bạch Hiểu Lộ trong nhà lao: “Cô ta không muốn nói tất sẽ có người nói thay.”
Đệ tử trong lao nhận được ánh mắt của Lăng Phi, mấy roi “xoẹt xoẹt” lại gọn gàng dứt khoát rơi trên người Bạch Hiểu Lộ.
Bạch Hiểu Lộ kêu đau. Cả phòng giam, trừ Nhạn Hồi chau mày, không một ai dị nghị với hành vi này.
“Nhạn Hồi đã cứu ngươi chắc ngươi cũng biết kế hoạch bên trong, mau khai rõ hành tung của bảo vật đỉnh Tâm Túc.” Lăng Phi quay người, mang theo cảm giác tự cao trời sinh đi tới trước nhà lao, nàng ta nhìn Bạch Hiểu Lộ bên trong, “Không nói thật thì ta còn có cách khiến ngươi đau gấp mười lần.”
Bạch Hiểu Lộ khóc đến khản giọng, có lẽ vì quá đau nên thần trí không được tỉnh táo lắm, nó vừa lắc đầu nói “Tôi không biết” vừa hét lên “Tỷ tỷ cứu muội”.
Nó vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều thoáng dừng trên người Nhạn Hồi.
Lăng Phi nửa khiêu khích nửa khinh bỉ nhìn Nhạn Hồi, Nhạn Hồi hiểu ánh mắt của nàng ta, nàng ta đang nói “Đồ sâu kiến hèn hạ như ngươi mà lại ngông cuồng muốn đấu với ta à, lần này ta xem thử ngươi còn giở được trò gì”.
Nhạn Hồi không thích bị vu oan, không thích bị khiêu khích, không thích bị uy hiếp. Nhưng tất cả những chuyện nàng không thích lúc này Lăng Phi đều đã làm hết.
“Dừng tay.” Giọng Nhạn Hồi khẽ trầm xuống, “Các người ức hiếp con gái người ta như vậy, không sợ mẫu thân đã qua đời của nó ban đêm tới tìm các người sao?”
Lăng Phi cười lạnh: “Người tu tiên tu đạo sợ gì âm tà yêu quái làm loạn, kẻ sống ta không sợ, chết rồi lại càng chẳng có gì đáng sợ.”
Nhạn Hồi nhìn hồn phách Hồ yêu ba đuôi: “Cô nghe thấy rồi đó, sau này ban đêm đừng tới tìm ta nữa, tìm cô ta đi.”
Lăng Phi khinh bỉ đảo mắt nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt lại rơi trên người Bạch Hiểu Lộ, nhung thấy nó vẫn rên rỉ không biết, Lăng Phi bực bội chau mày: “Sống chết không khai, để lại cũng vô ích, cắt cổ vứt ra khỏi núi Thần Tinh đi.”
Nhạn Hồi cả kinh, lập tức hét lên: “Dừng tay!” Nàng nói, “Ta nói thật các người không tin, nói dối cũng không tin, nói đến cùng cô chỉ cần nghe những lời mình muốn thôi. Được rồi, cô nói đi, cô muốn nghe điều gì, ta sẽ nói cho cô nghe.”
Lăng Phi lạnh lùng nhìn Nhạn Hồi: “Thân là đệ tử núi Thần Tinh mà lại che chở cho một yêu quái, Nhạn Hồi, ngươi có nói hay không sự thật cũng đã bày ra trước mắt.” Lăng Phi quay đầu nói với mấy sư thúc, “Không cần thẩm vấn nữa, Nhạn Hồi tư thông yêu quái tội danh đã thành sự thật, nếu không hỏi ra tung tích bảo vật đỉnh Tâm Túc, muội sẽ đích thân đi tìm. Còn yêu quái này thì giết đi ném ra khỏi núi Thần Tinh.”
“Ai dám giết nó!” Nhạn Hồi bị những lời không phân thị phi trắng đen của Lăng Phi chọc giận, nàng ngẩng đầu, mắt lóe ánh lửa, một ngọn lửa bùng lên từ ngọn roi của đệ tử hành hình, trong phút chốc đã đốt cả sợi roi thành tro bụi.
Nhạn Hồi vì bảo vệ một yêu quái mà dám ra tay trước mặt nhiều sư thúc như vậy…
Khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc đờ người.
Lăng Phi thấy vậy nổi giận: “Hỗn xược!” Nàng ta nói hai chữ này rồi phóng ra một đạo pháp lực muốn dạy dỗ Nhạn Hồi, thể hiện uy nghiêm của mình, nhưng không ai ngờ pháp lực nàng ta phóng ra lại bị bức tường lửa Nhạn Hồi dựng lên chặn lại.
Nhạn Hồi nhìn nàng ta từ sau tường lửa, khinh bỉ cong khóe môi: “Lăng Phi sư thúc phải chăm chỉ tu luyện đi.”
Vừa dứt lời, trong lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng, bức tường lửa của Nhạn Hồi hóa thành một con rồng lửa cuốn lấy pháp lực của Lăng Phi, thế như chẻ tre ập về phía Lăng Phi, đè Lăng Phi lên song chắn sắt của nhà lao.
Không ai ngờ Nhạn Hồi lại dám chặn pháp thuật của Lăng Phi, không ai ngờ Nhạn Hồi lại có thể chặn được pháp thuật của Lăng Phi, càng không ai to gan nghĩ rằng Nhạn Hồi lại không hề do dự mà phản đòn cả vốn lẫn lời…
Mà còn đánh Lăng Phi thảm hại như vậy nữa…
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn con rồng lửa của Nhạn Hồi đốt cháy y phục đầu tóc Lăng Phi. Sau đó thái độ cao ngạo của Lăng Phi đều mất hết, chỉ huơ tay múa chân thi pháp dập lửa cho mình.
Nhạn Hồi nhìn nàng tay nhảy nhót như một con khỉ, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Lăng Phi sư thúc, tâm tư tu đạo của cô đâu hết rồi? Thế này mà còn dám buông lời nói không sợ yêu tà sao?”
Cuối cùng Lăng Phi cũng nhếch nhác dập được lửa toàn thân, nàng ta là muội muội của Tố Ảnh chân nhân, đến núi Thần Tinh tu tiên, nhưng không phải là tu tiên bình thường, nàng ta hầu như đã trở thành biểu tượng cho mối giao hảo giữa hai phái, xưa nay đều được kính trọng, nhưng nay lại bị một đệ tử nhỏ hơn mình một đời đốt cháy y phục đầu tóc, đây rõ ràng là sỉ nhục!
Lăng Phi nổi trận lôi đình, ngẩng đầu ngưng tụ pháp lực trong lòng bàn tay.
Nhạn Hồi thấy vậy ánh mắt sầm xuống, cũng không khách sáo vận nội tức, trong trong lúc Lăng Phi ra tay, một đạo pháp lực bỗng dựng lên từ dưới đất, chặn lại pháp thuật của Lăng Phi, còn bàn tay Nhạn Hồi cũng bị tóm lại.
Nhạn Hồi ngây người, khắc sau bèn cảm thấy một luồng hàn khí nhức nhối cắm vào xương cốt, nàng ngẩng đầu nhìn lên, người tóm cổ tay nàng không phải sư phụ Lăng Tiêu của nàng thì còn ai.
“Sư phụ.”
“Sư huynh!”
Lăng Phi thấy Lăng Tiêu đến, dáng vẻ càng kiêu căng hơn: “Nhạn Hồi thật sự quá hỗn xược.”
Lăng Tiêu buông tay Nhạn Hồi ra. Cánh tay Nhạn Hồi nặng nề thõng xuống, trên cổ tay kết một lớp hàn băng, nhưng hơi lạnh không nặng như hàn khí trong mắt Lăng Tiêu.
“Ra tay với sư thúc đồng môn, con đúng là ngày càng coi thường trưởng bối, tùy tiện làm bừa!”
Lửa trong lòng Nhạn Hồi vẫn chưa tắt, nhưng bị Lăng Tiêu mắng, nàng chỉ đành âm thầm chịu đựng, những người khác đều không thể khiến Nhạn Hồi để bản thân thiệt thòi, nhưng Lăng Tiêu thì khác, vì đó… là sự phụ mà.
“Sư huynh, lần này Nhạn Hồi cấu kết yêu quái, lén thả yêu tà, trộm bảo vật của đỉnh Tâm Túc, hiện giờ càng kiêu căng không nghe dạy dỗ, các sư huynh có mặt đều chứng kiến, thật sự không thể nuông chiều!”
Lăng Tiêu nhìn Nhạn Hồi không nói.
Bên cạnh có một Chân nhân vuốt râu nói: “Lăng Tiêu sư đệ, đồ đệ của đệ thật sự quá to gan.”
Lăng Tiêu im lặng một hồi rồi trầm giọng nói: “Con có gì muốn nói không?”
Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu: “Con đã thả yêu quái, nhưng con không cấu kết yêu quái, càng không cùng chúng trộm đi bảo vật của đỉnh Tâm Túc.”
Lăng Phi hừ lạnh: “Còn xảo biện!”
Nhạn Hồi đảo mắt nhìn Lăng Phi, giọng nói cũng lạnh lùng khinh bỉ: “Còn về Lăng Phi sư thúc… Đúng vậy, con đã đánh cô ta. Con cũng đâu ngờ cô ta bị đánh dễ dàng đến vậy.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Phải… Không ai ngờ.
Mọi người nhất thời không phán đoán được rốt cuộc là Nhạn Hồi quá lợi hại hay pháp thuật Lăng Phi không tinh…
“Nhạn Hồi coi thường trưởng bối, tùy tiện làm bừa, đánh hai mươi roi, đưa về đỉnh Liễu Túc giam mười ngày rồi sẽ trừng phạt sau.”
Cuối cùng Lăng Tiêu trách phạt, sau đó Nhạn Hồi bị đưa về đỉnh Liễu Túc, mười ngày sau, Nhạn Hồi nhận được trừng phạt của mình, với tội danh cấu kết yêu quái, nàng bị trục xuất ra khỏi núi.
Những chuyện khác Nhạn Hồi không hỏi nữa, Nhạn Hồi chỉ biết cuối cùng Lăng Tiêu đã tin lời Lăng Phi định tội cho nàng.
Lăng Tiêu không tin nàng.
Nhạn Hồi kể xong chuyện lúc đó, vẻ mặt không hề biến đổi, chỉ bĩu môi nói: “Sau khi xuống núi không có tiền, ta nghe bằng hữu giới thiệu đi xé bảng, định nửa đời sau dựa vào việc bắt ít yêu quái đáng ghét mưu sinh, không ngờ lại gặp ngươi.” Nhạn Hồi than, “Đúng là năm xui tháng hạn.”
Thiên Diệu nghe xong, không đếm xỉa đến lời trách của Nhạn Hồi, chỉ nói: “Còn con gái Hồ yêu thì sao?”
“Ta bị giam, đâu biết tin tức của nó. Nhưng với tình thế lúc đó, sau này ta đoán chắc nó bị giết rồi…” Nhạn Hồi lại than, “Nhưng hiện giờ nhìn lại chắc vẫn còn đang giãy dụa sống ở đâu đó. Nếu không mẹ nó cũng không tới tìm ta.”
“Đã nói là đi tìm Lăng Phi rồi mà, hiện giờ ta là một người bị trục xuất, giúp được gì nữa đâu…” Nhạn Hồi gãi đầu, cuối cùng vỗ tay, “Dù sao cũng trốn không được, thôi dứt khoát tìm cô ta ra nói chuyện thử.”
Thiên Diệu ngẩng ra: “Tìm cô ta ra?”
Nhạn Hồi quay đầu, nhìn Thiên Diệu cười ngọt ngào: “Ngươi vẫn chưa thấy ma đâu nhỉ.”
“…”
“Ta cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
“…”
————–
Đọc chương này cứ cảm thấy nghẹn nghẹn, nhói nhói… Già cả rồi thấy kẻ đáng ghét là ko chịu được, khụ khụ…
Có vẻ như bà Lăng Phi cố ý bị đánh, sử dụng khổ nhụt kế -_- Thiệt là đê tiện wá điiiiii…
Tại sao tra sư phụ lại ko tin bé Nhạn >_< Tức tức tức… Đột nhiên lại nghĩ đến Trọng nhi và cụ Phàm, tại sao lại ko bảo vệ đệ tử, ko tin tưởng đệ tử… grừ grừ…
Đang trong cơn cuồng sư đồ luyến mà gặp tra sự phụ này thiệt tức wá đi huhu…
Tịnh Vu
/ June 24, 2015Thương Nhạn Hồi, tức sư phụ. Đệ tử của mình lại không chịu tin, để Nhạn Hồi oan ức như vậy, sư phụ ko phải nam 9 là đúng >”<
Còn bà Lăng Phi kia ko đáng để tâm, nữ phụ này chỉ là con muỗi, NH một mình cũng đập chết được :))))
Chương sau dự chúng ta sẽ thấy Soái ca NH an ủi Mỹ nhân Giun khi bạn Giun gặp ma :v
Tks Mic nhiều, hóng chương mới ❤
khak
/ June 24, 2015đúng là “không ngờ” thiệt =_=
tưởg cảh oánh nhau phải wành trớn lắm dè chỉ có 1 mình NH oánh… chắc ko phải giả bộ đâu. pà LP kiêu thế mà :3
tks cô Mic nhìu nhé! ^^~
strongerle
/ June 24, 2015cứ mỗi lần thấy cái tên Lăng Phi là lại thấy trơ trẽn, nhập môn cũng đâu nhất thiết cần phải đổi họ như cô ta. Vụ trục xuất này thật kỳ lạ, vì sao Nhạn Hồi bị đuổi, chính xác là vì sao Lăng Tiêu chấp nhận để Nhạn Hồi bị đuổi? Lúc Nhạn Hồi thi thuật, ngon lửa biến thành hình rồng trước mắt bao nhiêu cao thủ như vậy mà không ai thấy có vấn đề gì sao? Vì sao bé hồ con vẫn còn sống, nếu đã có lý do mới sống được sao đến giờ lại cần giúp? cậu bé vẫn luôn bảo vệ nó đi đâu rồi? Hy vọng chương sau có thể biết được một phần câu trả lời, biết hết càng tốt =))
Thiên Di
/ June 24, 2015Đả đạo mụ Lăng Phi!!!
Đả đạo sư phụ!!! >”< trời ơi, tức quá!!
madokangokngkeck
/ June 24, 2015minh ma la nhan hoi mình cũng tẩn ả lăng phi thê
tieuyeutinh
/ June 24, 2015trời, càng ngày mình càng yêu Nhạn Hồi rồi, chị ấy cá tính quá đi!😍😍😍 nam chính kiểu nào mới xứng với chị ấy đây? chứ yêu long này hiện giờ vừa già vừa yếu quá đi mà😆. mình thắc mắc vị sư phụ Lăng Tiêu này thế nào mà khiến Nhạn Hồi thương nhớ k nguôi vậy? hóng Lăng Tiêu lên sàn😋
Akako Kyubi
/ June 24, 2015ta nghĩ có khi nào LT biết sẽ có chuyện xảy ra với núi Thân Tinh nên mới đuổi NH đi, de bao ve em ay ??
mic2huang
/ June 26, 2015Tính tới h thì chưa thấy zì ráo trọi trơn >..<
Vy Vy
/ June 24, 2015Mình cũng nghĩ LT có nổi khổ riêng, tuy nhân vật LT chỉ hiện lên qua lời kể của NH nhưng mình lại có tình cảm với LT lắm, là người nam nhân thế nào mới khiến NH nhớ mãi ko quên chứ. Còn bạn giun thì… cho tới hiện tại chưa thấy bản lĩnh đâu hết, khổ thân anh
htht181
/ June 25, 2015Hình ảnh sư phụ nhạt nhoà quá, chỉ có bé giun là đầy đủ gia vị ngọt bùi cay đắng máu me be bét nữa, kiểu này nữ hiệp Nhạn Hồi phải dóng vai anh hùng thôi. Chị em nhà Tố sao đáng ghét thế chứ, tìm mãi chưa thấy tra nam nào hành hai chị em này cho hả cơn giận của ta, hai chị em nhà này phải cho đi ở với nam chính của Nhất Độ Quân Hoa thì mới biết lễ độ, sương sương cứ giao cho Mạc Dung Viêm nó xử là bảo đảm biết sợ ngay
Mai Diên Vĩ
/ June 25, 2015Từ bao giờ mà yêu quái lại yếu đuối, dễ lừa như vậy? Từ bao giờ mà đỉnh tu tiên hóa thành động tà giáo, các chân nhân nhìn đời mấy trăm năm mà không hiểu nhân tình thế thái bằng một con nhóc tăng động mới nhập đạo? Mọi người đồng tình với NH là điều tất nhiên, vì mợ Cửu dìm hàng nhân phẩm lẫn IQ của đội tu tiên đến mức ấy cơ mà. Chưa kể lại cho mấy em tiểu yêu tiểu quái ngây thơ trong sáng như thế. Tội thì tội thật đấy, nhưng mình không thấy thoải mái. Chẳng qua trên núi Thần Tinh chẳng ai đạo đức tử tế, nên NH mới tỏa sáng như một người tốt duy nhất. Nhưng bản thân NH là người ngang ngược, phách lối. Chưa nói đến chuyện tra tấn lũ trẻ yêu quái là đúng hay sai, hành động của NH coi thường đám người kia như vậy, bảo sao họ ko tức giận. Nếu mình là sư phụ của NH thì mình cũng không thể đồng tình cách làm của NH. Trong suy nghĩ của NH cũng là bất cần ai quan tâm, tự tung tự tác, NH nghĩ có thả ra vài yêu quái cũng chả ảnh hưởng gì. Bản thân các sư phụ là người tu tiên bắt yêu quái tránh để nó lông hành nhân gian thì có thể đồng tình với cách nghĩ của NH ko? Bây giờ NH thả mấy em yêu quái dễ thương vô hại thì có thể thông cảm, nhưng nếu Hồ yêu kia không hề hiền lành, mà quỷ quyệt, gian xảo, lừa gạt NH, NH vẫn tin lời tự ý đi cứu một con yêu quái gian ác thì tình thế sẽ thế nào? Đừng bao biện cho NH vì yêu quái sống ngàn năm còn đang bị lừa, một con nhóc sống vài chục năm trên đời có thể ko mắc sai lầm sao? NH tính tình nông nổi, thích làm theo ý mình, tự cho mình là đúng, cá tính ấy có mặt tốt mặt xấu, có thể tạo rắc rối cho người xung quanh. Thân là sư phụ NH, mình thấy LT phạt NH vì đã thả yêu quái rồi còn đánh sư thúc ko có gì sai cả, còn chuyện NH bị đuổi đi có thể ko do mình LT quyết định. Vậy mà NH vẫn ngông nghênh như cũ, ko hề nghĩ lại hành động của mình. (thậm chí còn hả hê) Sao NH ko nghĩ hành động của mình có thể ảnh hưởng đến sư phụ bị gây sức ép, bị kẻ khác cười chê, nói xấu sau lưng, nhất là khi đồng môn của sư phụ ko phải ai cũng tốt, điển hình như LP. Hành động ko để lại đường lui cho mình cũng khiến cô gái nhỏ đẩy người mình yêu thương vào tay kẻ thù. Còn LT, ko phải ông ta không thương NH, chưa từng nương tay với NH. Ngược lại người duy nhất che chở, chăm sóc cho NH là ông ấy còn thấy NH có lỗi thì NH cũng cần xem lại mình. Việc bị trục xuất khỏi sư môn là một bài học cho NH về đức khiêm nhường và lễ độ, cũng như TD đã trả giá vì sự cả tin của mình. TD đã trả giá thế nào chắc chẳng cần phải nói, nên mình thấy việc NH bị đuổi đi cũng ko có gì là quá đáng cả. Mình rất thích nhân vật NH, nhưng cái gì hay thì khen, cái gì sai cũng phải chấp nhận. Đáng nhẽ mình sẽ ko nói nhiều tn làm mất không khí đọc truyện của mọi người, nhưng mình thấy LT chưa đáng bị gọi là tra sư phụ. Ông ta không chỉ là người NH thầm mến, còn có ơn dưỡng dục với NH nữa. NH đi đến ngày hôm nay mà vẫn giữ được tính cách kiên cường, lòng nhân hậu, sự quả cảm cũng phải tính công của ông ấy. Mình sẽ rất tiếc nếu tác giả định xây dựng nhân vật này theo chiều hướng xấu đi. T^T Hi vọng chuyện ông đẩy NH đi là do có uẩn khúc gì đó.
Xem đến đây thì có thể lờ mờ đoán ra trên núi Thần Tinh đang có một thế lực ngầm bắt yêu vì mục đích riêng và trừ khử những người tu đạo chân chính. Mọi người để ý sẽ thấy có 2 chi tiết xảy ra khá tương tự nhưng lại thể hiện sự đối lập rõ ràng. Một là chi tiết LP bắt và tra tấn yêu quái nhỏ trong sự thờ ơ của các chân nhân xung quanh. Hai là chi tiết Tê Vân chân nhân bắt xà yêu nhỏ và tha cho nó. Mình cho cách Cửu xếp đặt hai chi tiết này rất tinh tế và đầy ẩn ý. Hi vọng phong độ mợ Cửu đừng có lên xuống thất thường như bữa trước, để cho Boss ẩn đằng sau hoành tráng, nguy hiểm một tý, chứ đừng làng nhàng như bà Lăng Phi này. Cũng hi vọng mọi chuyên vừa diễn ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhờ vậy giá trị của nhân vật mình thích cũng không bị đi xuống. ~\(≧▽≦)/~
Lâu lâu mới có cái cmt “nghiêm túc” v~ (≧ω≦)
Mai Diên Vĩ
/ June 25, 2015P/s: Có khi vụ bắt yêu quái rồi abcxyz (ý là chưa biết làm gì nhá ~) là một phương pháp mới để Tố Ảnh giữ cho người mình yêu được trường sinh bất lão. Cái cách Tố Ảnh yêu một người phàm đến bất chấp luân thường đạo lý làm mình tò mò ghê, ko biết chuyện của họ thế nào? ~~ Mang tiếng nhân vật phản diện ác nhất truyện, cũng nên có tý “nội hàm” chứ nhể?
mic2huang
/ June 26, 2015Hí hí, nàng đoán đúng ròy kìa, mời sang chap 29 =))
mic2huang
/ June 26, 2015Hề hề… tks cm nghiêm túc của nàng, ta gọi LT là tra sư fụ vì nghĩ ông í ko iu NH =)) Sư fụ được đệ tử iu mà ko iu lại là ta gét hà =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
NH đúng và vừa nông nổi vừa ngang bướng, có vẻ như Cửu gia đem tính cách mình đi xây dựng các nhân vật nữ của mình, thấy bà nào cũng bướng cũng gàn, Tam Sinh, Thẩm Ly, h tới bà Nhạn Hồi này, mặt tốt có mà mặt xấu cũng ko kém zì =))
Pê ét… Tường Phong được hâm mộ wá kìa nàng ơi, có chap típ chửa hê hê :3
hienhien
/ June 25, 2015Sao càng ngày càng rắc rối nhỉ,b yêu long lên sàn từ lâu rồi mà vẫn chưa đc thể hiện tý gì,toàn ra tay vào chỗ tôm tép thôi…haizz,đã thế tc thì chưa nhúc nhích đc gì,bé Nhạn suốt ngày sp,khổ thân b
Sao mình vẫn nghĩ sp là người tốt nhỉ,nếu k thì đã k dung túng cho NH nhiều như vậy,vụ đuổi ra khỏi núi nghi lắm,k thể đuổi vs lý do đơn giản như vậy,có thể sp có nỗi khổ riêng…haizz
Mà thôi,dù sp có tốt thì người cũng là nam phụ rồi,
b Cửu ơi,cho n9 thể hiện đi,thế này tội b ấy quá…:((
Camille
/ June 25, 2015Mình nghĩ mợ Lăng Phi ấy quá kém cỏi. Còn NH nhờ có vảy hộ tâm mà pháp lực mạnh hơn người bình thường. Mợ già kia có muốn dùng khổ nhục kế thì chắc cũng sẽ không để mình bị thê thảm đến vậy đâu 😉
2 chị em nhà này đúng là đê tiện giống nhau. Hình như nó là gien rồi.
Cô Mic lại đang lâng lâng trong dòng sư đồ luyến =)))) Tại sao cụ Phàm không tin bé Sâu? Tại sao tôn thượng không tin Tiểu Cốt? Sao tra sư phụ không tin NH?
Ngàn câu hỏi, chỉ có mỗi một câu trả lời: Là tác giả muốn ngược nữ chính =))))))))
VD
/ June 26, 2015thank nàng nhiều nha, có lẽ con cáo nhỏ biết bí mật gì đó về Lăng Phi hoặc Tố Ảnh nên bị 2 chị em này muốn giết? Không khéo lại liên quan đến chuyện bạn rồng.
Cho mình hỏi “tra sư phụ” nghĩ là gì vậy?
hehe cám ơn bạn đã dịch nhé ❤
mic2huang
/ June 26, 2015Mình nói theo ngôn ngữ convert đó bạn =)) Tra là đê tiện cặn bã đó :p
Lung Nguyệt
/ July 9, 2015Đã quay lại, huhu sao lại trúng ngay chương buồn thế này trời