Hộ tâm – Chương 5

Chương 5

Đêm, trên đỉnh núi, mặt đất trắng xóa, mặt trăng lớn đến kinh người đang treo trên đỉnh đầu, chiếu sáng tuyết trắng đầy núi, tựa như giữa trời đất có một trận pháp nhốt nàng bên trong.
Nhạn Hồi nằm dưới đất, cảm nhận được cái lạnh thấu xương, tựa như có thể chui vào tận đáy tim nàng.
Nàng nhìn hoa tuyết bay trên mặt, sau khi tiếp xúc với da thịt nàng liền tan thành nước, chảy xuống từng giọt.
“Tại sao…”
Nàng nghe thấy mình hỏi, nhưng kỳ lạ là không biết đang hỏi gì, nàng quay đầu, nhìn thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo, sau lưng bóng người đó là mặt trăng khổng lồ, trong ánh sáng ngược, nàng không nhìn thấy mặt mũi người đó, nhưng nàng thấy rõ ràng người đó đang nâng trường kiếm.
Đồng tử Nhạn Hồi co lại.
Một kiếm cắm xuống!
Nhạn Hồi chỉ cảm thấy tim co thắt, cơn đau mãnh liệt khiến toàn thân nàng run rẩy, sau đó…
“Cục cục tác!”
Nàng tỉnh dậy.
Trước mắt tối đen, trong không khí vẫn còn mùi củi quanh năm không tan của một căn nhà thôn dã. Tim nàng vẫn đập điên cuồng, mồ hôi đầy đầu hầu như ướt đẫm tóc mai.
Nàng thất thần ôm ngực, ở đó tựa như vẫn còn cảm giác kim châm mãnh liệt khiến nàng cảm thấy đau đớn.
Cơn ác mộng này quá chân thực, chân thực cứ như hôm qua nàng đã nếm trải cảm giác hoảng loạn này. Băng tuyết đầy núi, mặt trăng khổng lồ, còn có bóng người mờ ảo đó, Nhạn Hồi nhíu mày, hiện giờ nhớ lại, sao nàng lại cảm thấy bóng người này có mấy phần quen thuộc, nàng nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng trước sau vẫn không thể nào liên tưởng bóng người đó với người nàng từng quen biết.
Nghĩ một lúc, Nhạn Hồi bỗng sực tỉnh, nàng thật khôi hài, một giấc mộng mà lại tưởng thật.
Nhạn Hồi bĩu môi quay người định ngủ tiếp.
Nhưng nàng quên mất, gà bên ngoài một khi đã gáy… thì sẽ không dừng lại.
Nhạn Hồi nhẫn nhịn, siết nắm đấm trong chăn, đã là ngày thứ ba… nàng không được ngủ yên một giấc, trước đó nghĩ mình chẳng ở tiểu viện nhà nông này bao lâu, nhưng với tình trạng hiện giờ, chắc cũng một thời gian nữa nàng mới hồi phục nội tức, nếu không diệt con gà này…
Đúng là đại họa!
Nắng sớm trong sân vẫn chưa ấm lắm, mấy con gà vẫn kêu quang quác trong nhà Tiêu lão thái bỗng im bặt.
Lúc Tiêu lão thái bước ra khỏi phòng mình, ngửi thấy một mùi kỳ lạ, tựa như lông trụng nước sôi: “A Phúc, A Phúc?” Bà gọi. Vậy là A Phúc cũng từ trong phòng bước ra, thấy Nhạn Hồi trong sân, bước chân A Phúc khựng lại, thần sắc rõ ràng khó coi thêm mấy phần.
“Đây là mùi gì?” Tiêu lão thái hỏi.
“Ta giết mấy con gà rồi.” Không chờ A Phúc đáp, Nhạn Hồi vừa vớt gà trong nồi ra gọn gàng vặt lông, vừa đáp ngay, “Đang trụng nước sôi vặt lông, hôm nay ta hầm một nồi canh gà lớn, ta từng học nấu ăn chỗ Trương mập, không thành vấn đề đâu.”
“Cô… cô giết gà rồi?” Tiêu lão thái run giọng hỏi, “Giết hết rồi sao?”
Nhạn Hồi quay đầu nhìn chuồng gà trống không, “Đúng vậy, giết hết rồi, vốn chỉ định giết con gà trống, nhưng không ngờ lúc gà trống kêu hai con gà mái cũng kêu theo, nên tiện tay giết luôn. Nồi canh gà này ăn cũng được lâu lắm đó.” Nhạn Hồi vừa nói vừa liếm miệng.
Nào ngờ bên này nàng vừa dứt lời, Tiêu lão thái bên kia đã kêu lên: “Ối trời! Ối trời!”
Nhạn Hồi kinh ngạc quay đầu, tưởng bà lão bị ngã, nhưng nào ngờ bà lão tự ngồi xuống đất, A Phúc bên cạnh vội dìu bà ta lên.
“Ôi chao ông trời ơi, giết hết rồi…”
Nhạn Hồi nhìn đến ngây người: “Làm sao vậy chứ…” Nàng hoàn toàn không hiểu nổi, chẳng qua chỉ có ba con gà thôi mà… sao lại bi ai đến mức này chứ…
“Gà mái để đẻ trứng mà, giờ phải làm sao đây, phải làm sao đây!” Đôi mắt đục ngầu của Tiêu lão thái chảy ra nước mắt, khóc vô cùng đau lòng.
Nhạn Hồi nhìn con gà trong tay: “Ầy… thật ra cũng chỉ có hai con… đâu đẻ được bao nhiêu trứng, dù sao gà cũng già rồi, phải giết thôi…”
Tiêu lão thái khóc đau lòng tột độ. Nhạn Hồi gãi đầu: “Thôi thì con gà này để cho bà với cháu bà ăn thịt nhé, ta… uống canh thôi?”
“Im đi!”
A Phúc mắng một tiếng, Nhạn Hồi bị mắng ngẩn ra, tiếp đó nhíu mày: “Ngươi la hét cái gì?”
A Phúc bước tới phía trước mấy bước, giật lại con gà trong tay Nhạn Hồi, trừng mắt nhìn nàng, lạnh giọng nói bên tai nàng: “Không biết gì thì đừng nói bừa.”
Thái độ của hắn chọc Nhạn Hồi giận đến suýt phì cười: “Ngươi thì biết à? Chẳng qua là giết mấy con gà thôi mà! Có gì to tát đâu.”
A Phúc không nhìn nàng nữa, quay người cầm con gà chết đưa cho Tiêu lão thái: “Nội, đừng đau lòng nữa.”
Nhạn Hồi đứng bên cạnh, cảm giác như mình là một kẻ côn đồ ức hiếp người già yếu, hoành hành ngang ngược, nhưng trên thực tế, nàng chỉ giết có ba con gà xấu miệng thôi mà. Nàng mấp máy miệng: “Chỉ có mấy con gà thôi mà! Các người đợi đó!”
Nàng xắn tay áo ra khỏi sân.
Biết nàng đi, Tiêu lão thái vội đẩy A Phúc: “Cản nó lại, cản nó lại. Đưa về đây.”
A Phúc im lặng nhìn Tiêu lão thái một lúc: “Nội, con dìu nội vào phòng trước đã.”
Nhạn Hồi một mạch đi lên núi, núi Đồng La tuy linh khí ít ỏi, nhưng động vật hoang dã cũng có được mấy con. Nàng bắt ít gà rừng về lấp đầy chuồng gà là được chứ gì.
Dọc đường Nhạn Hồi gặp mấy thôn dân, ánh mắt của mọi người đều vô thức dừng trên người nàng, sau đó thấy nàng đi lên núi, lúc này mới để mặc nàng đi. Vì tất cả thôn dân đều tin rằng, không ai có thể ra khỏi ngọn núi to đầy cỏ dại phía sau.
Nhạn Hồi lên núi, tìm trong rừng một lúc, tổng cộng bắt được hai con gà rừng, nàng nắm hai con gà trong tay, đang định bắt con thứ ba, bỗng cây cỏ bên cạnh lay động, Nhạn Hồi quanh năm được huấn luyện ứng phó với yêu quái lập tức đề phòng.
Nàng nghiêng người, lui về phía sau một bước, làm tư thế phòng ngự, nhìn chăm chăm về phía đó, cây cỏ sột soạt một hồi, một nam nhân áo vải thô từ trong đó bước ra.
Nam nhân đó không nhìn Nhạn Hồi lấy một lần, xuyên qua bụi cây tiếp tục đi về phía thôn làng, hắn khập khà khập khiễng, đi hơi khó nhọc.
Nhạn Hồi nhìn theo bóng hắn hồi lâu, ánh mắt rơi trên chân hắn, tiếp đó chau mày.
Thôn làng trên núi Đồng La không lớn, người trong thôn đều quen biết nhau, trong một đêm người cả thôn đều biết A Phúc nhà họ Tiêu lấy một nương tử, ai cũng giữ thái độ “phụ trách” nhìn nàng mấy lần, nhưng người này…
Nhạn Hồi đang suy nghĩ thì bên kia truyền đến tiếng bước chân, nàng ngước đầu nhìn lên, A Phúc đang chầm chậm đi tới.
Thấy con gà rừng Nhạn Hồi nắm trong tay, A Phúc nhướng mày: “Động tác của cô cũng nhanh quá nhỉ.”
“Ngươi tìm được ta cũng nhanh quá nhỉ.” Nhạn Hồi đưa gà trong tay cho A Phúc: “Cầm lấy, ta bắt thêm ba bốn con nữa lấp đầy chuồng gà rách kia.”
A Phúc không từ chối, đón lấy gà trong tay Nhạn Hồi rồi đi sau nàng. Nhạn Hồi vừa thờ ơ bước đi, vừa nhìn cảnh sắc ở xa xa, đi đến một bụi cỏ hỗn loạn, cây cối đổ gãy, Nhạn Hồi dừng bước: “Hôm đó chúng ta đánh cũng ghê gớm quá nhỉ.”
A Phúc quay đầu nhìn xung quanh, Nhạn Hồi không nhìn hắn, chỉ đảo mắt rồi vui vẻ chạy về một phía: “Ối chao kiếm gỗ đào của ta!”
Nhạn Hồi nhặt kiếm gỗ đào lên huơ mấy cái, sau đó chỉ vào A Phúc nói: “Tính ta cứng rắn, dễ nổi nóng, ghét nhất là bị người ta dạy đời, lúc trước ngoài sư phụ ta, những kẻ dạy đời ta đều không có kết cuộc tốt. Ngươi hãy nhớ lấy, lần này thì thôi, sau này ngươi còn dám dạy đời ta nữa thì coi chừng bổn cô nương sẽ như hôm đó, dùng kiếm này đâm vào tim ngươi.”
A Phúc hừ lạnh: “Một thanh kiếm gỗ đào nhỏ nhoi, vết thương ngoài da thì có gì mà sợ.”
Ánh mắt Nhạn Hồi sầm xuống, nàng thu lại kiếm, dùng ngón tay vuốt lên lưỡi kiếm: “Nhưng ta nhớ lúc đó ngươi kêu đau thảm thiết lắm mà.”
A Phúc không đếm xỉa đến Nhạn Hồi nữa mà nhìn về một phía, hất cằm ra hiệu: “Gà rừng.”
Nhạn Hồi không nói gì thêm, nhào tới bắt gà ngay.
Đến khi bắt được sáu con gà rừng, hai người mới nghỉ tay trở về nhà, thấy Nhạn Hồi thật sự bắt gà về, Tiêu lão thái cũng không giận nữa, tối đó ăn canh gà rồi ai về phòng nấy đi ngủ.
Tối đó Nhạn Hồi nằm trên giường nhưng không nhắm mắt, nghe hơi thở đều đặn của A Phúc ở góc tường truyền tới, Nhạn Hồi chầm chậm sắp xếp suy nghĩ.
Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy trên người A Phúc có một khí tức không hài hòa kỳ quái nào đó, hiện giờ cuối cùng nàng cũng biết kỳ quái ở đâu.
Nếu Xà yêu nhập thân A Phúc, một yêu quái mới đến sao lại quen thuộc với tất cả hành động thường ngày của A Phúc, chèo bè gỗ tới sơn động trên vách núi, vác cuốc xuống ruộng làm việc, đối phó với đám trẻ quậy phá, tức giận vì nàng giết gà khiến Tiêu lão thái đau lòng, nhẹ giọng an ủi lúc Tiêu lão thái buồn bã. Đây hoàn toàn không phải là những chuyện một yêu quái nhập thân người lánh nạn sẽ làm.
Hắn quen thuộc những chuyện này đến mức tựa như hắn đã dùng thân phận A Phúc sống mười mấy năm nay.
Nhạn Hồi không bao giờ quên, hôm đó lúc đánh nhau với Xà yêu nàng đã đâm lên đuôi hắn, nàng còn bị cái đuôi chẻ làm hai đó đánh máu me đầy mặt. Nhưng hôm qua nàng gạt A Phúc rằng “đâm vào tim” mà hắn không hề phản bác, có thể thấy trước đây hắn cũng như vậy, thuận theo lời nàng mà nói tiếp, tương kế tựu kế, hắn đang lừa nàng đây mà.
Nhạn Hồi đã chắc chắn chuyện A Phúc không phải là Xà yêu, nhưng hiện giờ nàng lấy làm lạ rằng nếu A Phúc không phải Xà yêu, vậy trong người A Phúc rốt cuộc là yêu quái gì? Tại sao hắn phải gạt nàng, bên trong sơn động hắn đưa nàng đến rốt cuộc có thứ gì, mục đích của hắn là gì…
Càng nghĩ Nhạn Hồi cảm thấy thiếu niên này đầy bí ẩn.
Nhưng ngoài thiếu niên này còn có Xà yêu thật sự nữa. Rốt cuộc nó đã đi đâu, bảo vật thật sự rốt cuộc đang ở đâu.
Xem ra muốn lấy được tám mươi tám lượng vàng, nàng phải bỏ công sức điều tra thêm nữa, trong sơn thôn nhỏ này thật sự có không ít chuyện…
Nhạn Hồi thở dài, không thể không lần nữa cảm thán, muốn nửa đời còn lại được ăn ngon sao mà khó quá vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính không phải là Xà yêu, không phải là yêu quái có hai “thằng em” đâu nha!
Mic: Chap trước có mấy comment nói đuôi Xà yêu bị chẻ làm hai, vậy thì Xà yêu sẽ có hai “thằng em” =))

Leave a comment

19 Comments

  1. strongerle

     /  May 15, 2015

    ôi chuyên gia up truyện đêm khuya, vậy là ta lại có thể tiếp tục tưởng tượng đêm khuya của mình ở cách đây 2 chương về trước rồi :)) thế thì cái thằng chân thọt là xà yêu chứ còn ai nữa, nhưng thế sao nó không nhận ra Nhạn Hồi nhỉ?
    “Nam nhân đó không nhìn Nhạn Hồi lấy một lần, xuyên qua bụi cây tiếp tục đi về phía thôn làng, nàng khập khà khập khiễng, đi hơi khó nhọc.” -> Rút cuộc là nam nhân hay là nàng?

    Reply
    • Hề hề… hắn cố í lờ đi thì có, “hắn” chứ ko fải “nàng” cô ơi, để ta sửa lại >_<

      Reply
      • strongerle

         /  May 15, 2015

        hề hề nếu là nàng thì ta sẽ sắp xếp tưởng tượng đêm khuya sinh động hơn chút nữa :)) Không phải A Phúc đã ở đó mười mấy năm để chờ cô này xuất hiện đấy chứ, vậy thì có phần ảo quá

        Reply
        • Nếu là nàng chắc sẽ có 1 chiện tềnh bách hợp cầu huyết ra đời =))
          Ta đọc mấy chap sau thấy ko fải vợi cô ợ, nhưng ta đoàn chắc cũng có liên wan zì đó chứ ko fải hoàn toàn tình cờ gặp nhao đâu >_<

          Reply
  2. buồn ngủ dưng vẫn fai lết vào comt cái : Thanks ss nhiều nhiều nha ❤

    Reply
  3. camille

     /  May 15, 2015

    Bé này không phải xà yêu nhưng chắc cũng chẳng phải người =))

    Reply
  4. Đến giờ phút này mà em vẫn nhớ đến tám mươi tám lượng vàng 🙂 ), con xà yêu này nhất định ko thoát được số phận rồi

    Reply
  5. Mic ơi, theo ta biết thì rắn vóin có 2 tinh hoàn, nên Cửu mới bảo là 2 thằng em đó :3
    Tks Mic nhiều, hóng chương tiếp. Hố này cô chăm up còn hơn Ma Tôn nữa :v

    Reply
    • Há há =)) ta ko bit chiện này cô ơi :v Sẽ cố gắng duy trì cô ợ, Ma tôn cũng dc thuở ban đầu chăm chỉ =)))))))))))))))))))))))

      Reply
  6. Hic, sao chưa thấy cảnh hot đâu nàng ơi T_____T

    Reply
  7. cám ơn bạn nhé, lâu rồi mình mới vào nhà bạn đọc lại và hóng chap mới ^^
    Muốn biết nam chính thật sự là ai

    Reply
  8. ta đoán anh nam 9 là người đã đâm Nhạn tỷ kiếp trước. giờ chắc là kiem61chuyen63 thế của tỳ ấy mà .. chắc zị

    Reply
  9. trời ơi :v :v chỉ toàn nghĩ tới tiền thôi :)))))
    Bà cô Nhạn Hồi này vừa mê tiền vừa mê trai :)))) xịt máu mũi nữa chớ … hahaha

    Reply

Leave a reply to mic2huang Cancel reply